Bỗng nhiên, không chờ bọn họ đến gần, cô gái có tấm lưng đẹp kia đã quay lại, nhìn bọn họ một chút, lập tức khiến cả bọn phải rúng động.
Trên thực tế, những người gần đó cũng phải im lặng, có chút ngẩn người, hoàn toàn thất thố. Bởi vì cô gái này thật sự quá xinh đẹp. Dựa theo lời đại hắc ngưu nói, điểm tối đa là một trăm, nhưng cô gái này phải cho đến một trăm hai mươi điểm, bởi vì cô ấy đẹp một cách không chân thực.
Cô gái mặc một bộ quần áo rất thời thượng, triệt để phô bày đường cong đẹp kinh người trên cơ thể. Cô trang điểm rất thanh nhã, đôi môi đỏ diễm lệ, lông mi rất dài, mắt to say lòng người, gương mặt trắng óng ánh.
Khi nhìn cô lần đầu tiên, rất khó miêu tả dung mạo cụ thể của cô, chỉ thấy cô đẹp một cách gần như hư ảo.
Những người xung quanh đều bị sắc đẹp của cô thu hút, tất cả đều đang ngẩn người, ngay cả đại hắc ngưu và cóc cũng không ngoại lệ, thậm chí hoàng ngưu nhỏ như thế cũng phải thất thần.
Chỉ có Sở Phong là giống như thấy quỷ. Ban đầu, hắn cũng bị sắc đẹp này làm cho rung động nhưng rất nhanh chuyển sang kinh hãi, bởi vì hắn nhận ra được người này là ai.
Đây không phải là người ở núi Long Hổ sao? Tuyệt thế mỹ nhân bị trấn áp năm tháng dài đằng đẵng cũng khó mà ma diệt, tại sao lại biến thành một cô gái thời thượng như thế này?
Đây là kinh diễm hay là kinh dị, Sở Phong cũng không phân rõ.
Phá vỡ.
Cảm giác phá vỡ vô cùng mãnh liệt.
Người này với người trong ấn tượng của Sở Phong, thân phận rất không tương xứng. Nếu không phải đã nhận ra, hắn hoàn toàn không thể tin được.
Một đại yêu tuyệt đại, một tiến hóa giả cường đại bị trấn áp năm tháng dài đằng đẵng ở đô thành Đạo giáo mà vẫn không chết, một mỹ nhân vừa mới thoát khỏi phong ấn, khi gặp lại lần nữa hoàn toàn khác biệt.
Mái tóc của cô bóng loáng như tơ lụa. Lúc di chuyển, sợi tóc run rẩy, phát ra ánh sáng, tư thái hoàn mỹ. Nếu bỏ đôi giày cao gót thủy tinh ra, chỉ để lại đôi chân ngọc trắng như tuyết chạm đất, cô cao ít nhất cũng phải một mét bảy lăm trở lên.
Cô mặc một chiếc váy lệch vai, lộ ra bờ vai phải trắng như tuyết, còn có một khoảng ngực trắng nõn nà, sau đó là bầu ngực cao đến kinh tâm động phách và đường cong động lòng người.
Phần eo rất nhỏ, dáng người uyển chuyển không sao tả xiết.
Lớp váy bên dưới chỉ dài đến phần đùi, tương xứng với phần vai lộ ra bên trên là cặp đùi thẳng tắp.
Hiển nhiên, đôi chân thon dài này đã thu hút rất nhiều ánh mắt, trắng như ngà voi, tinh tế tỉ mỉ, nhìn co giãn vô cùng.
Cái gì là Cửu Đầu Thân trong truyền thuyết, so với cô gái này còn kém quá kém.
Hai bàn chân rất đẹp, giống như được điêu khắc từ ngọc, bên trên móng chân được sơn một lớp sơn màu đỏ. Nếu là người khác, có lẽ sẽ quá chói mắt, nhưng trên người cô gái này, hoàn toàn lại không có cảm giác đó. Trắng muốt và đỏ đậm, sự tương phản ngược lại làm nổi bật một vẻ đẹp xuất trần.
Dưới chân của nàng là một đôi giày cao gót thủy tinh, vừa vặn phô bày hai bàn chân hoàn mỹ không chút tì vết của cô.
Rất rõ ràng, những người có mặt tại hiện trường đều thất hồn lạc phách, ánh mắt nhìn thẳng.
Trên thực tế, bất luận là bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn, đôi chân thon dài trắng như tuyết hay là bờ eo thon, chỉ vẻn vẹn nửa thân người thôi cũng có lực sát thương mười phần. Một số người có mặt cũng không biết nên nhìn chỗ nào cho tốt.
Gương mặt của cô đẹp đến mức tận cùng, căn bản không tìm ra được chút khuyết điểm. Lông mi thật dài, linh động trên cặp mắt sâu, sống mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ tươi rất gợi cảm, lại còn mang theo chút ướt át.
Hình ảnh này hoàn toàn khác biệt với yêu nữ cường đại mà thần bí trong ấn tượng của Sở Phong. Cô gái đó bây giờ, ngoài tiên khí cà ưu nhã thì còn có cá tính mãnh liệt và cảm giác thời thượng.
Sở Phong một lần nữa nghi ngờ hắn nhận lầm người. Tiến hóa giả cổ đại lắc mình biến thành một cô gái thành thị? Cảm nhận này tác động đến nhận thức của hắn quá mạnh.
Nhà hàng tầng hai mươi bảy cao ốc Vân Quang rất nổi tiếng, bất luận món ăn hay là phục vụ đều là cao cấp, người nổi tiếng ra vào rất nhiều.
Hiện tại, những người này đều đang thất thố, thất hồn lạc phách, ánh mắt đăm đăm ngó chừng cô gái, cảm thấy rung động mà si mê với vẻ đẹp của cô.
Trước đây, bất luận là Sở Phong hay là đám người đại hắc ngưu, nghe nói cái gì là sắc đẹp đoạt tâm thần người đều khịt mũi coi thường, cho rằng đó chỉ là mấy lời nói suông của đám háo sắc.
Nhưng bây giờ, ngay cả đại hắc ngưu cũng khó mà dời ánh mắt, hổ Đông Bắc hóa thành đàn ông cũng ánh mắt đăm đăm, thậm chí Lư vương hóa thành một ông cụ cũng không tránh khỏi ánh mắt nhìn thẳng.
Bọn họ là tiến hóa giả cường đại, lực ý chí tinh thần mạnh hơn người bình thường mà còn như vậy, huống chi là những người khác.
Hiện trường một lần nữa trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Cô gái đột nhiên xuất hiện, thật sự đã dẫn phát một gợn sóng to lớn trong lòng mọi người.
Đối với cái đẹp, không phân biệt nam phụ lão ấu. Tất cả đều có thể cùng thưởng thức, ngay cả hoàng ngưu cũng mở cái miệng nhỏ, cho dù là cóc cũng phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Cô gái đến từ núi Long Hổ rất bình tĩnh, có thể nói là khá lạnh nhạt. Bị một đám người nhìn chằm chằm như thế, biểu hiện của cô vẫn rất trấn định. Cho dù đã qua trăm nghìn năm, tái nhập hồng trần, cô vẫn thích ứng như cũ, giống như đã sớm thành thói quen.
Không hề nghi ngờ, khi còn ở cổ đại, phong thái của cô đã tuyệt thế như vậy, đến chỗ nào cũng là tiêu điểm vạn chúng chú mục.
Một lát sau, một số người mới lần lượt bừng tỉnh, có người kinh hô, có người vội vàng chụp ảnh, muốn giữ lại hình ảnh mỹ nhân đẹp đến gần như mộng ảo này để làm kỷ niệm.
Càng có một số người tiến lên muốn kết bạn.
Cho dù có người nhận ra Sở Phong, nhìn thấy hắn ở chỗ này cũng không kiêng dè, muốn bỏ qua hắn mà chào hỏi cô gái này trước.
“Lần này hổ yêu có thể phát huy tác dụng rồi, cũng không uổng phí bồi bổ cơ thể.” Con cóc lên tiếng, nhưng lại tương đương với việc phá hư ý cảnh.
Đại hắc ngưu không chút khách sáo nện vào đầu nó một cú. Con lừa già cũng thọc nó, nhắc nhở nó ăn nói cho cẩn thận.
Hổ Đông Bắc đẩy con cóc ra đằng sau, không cho nó ngoi đầu lên trước, tự sửa sang lại quần áo, bước lên phía trước, miệng lẩm bẩm: “Cái gì là Bạch Hổ vực ngoại? Xì, hôm nay ta sẽ quay trở lại thời thiếu niên tươi xanh, vừa thấy đã yêu.”
Sau khi nó hóa thành hình người, hình dáng không tệ, dáng người rất cao, dạo bước về phía trước, cất cao giọng nói: “Vị tiên tử mỹ lệ này, rất vinh hạnh được gặp nàng...”
Đúng lúc này, đại hắc ngưu dáng người khôi ngô chen qua một bên, cởi âu phục đen xuống, tháo kính râm, làm ra dáng vẻ đại ca xã hội đen, nhét âu phục và kính râm vào trong tay hổ Đông Bắc, giống như đang đưa đồ cho tiểu đệ, nhìn rất phong cách.
“Vị nữ sĩ tôn quý này, chào cô, tôi là Quan Cốc Hàm.” Gã bước lên phía trước, trực tiếp báo tên.