Đại hắc ngưu lấy cửa Hàm Cốc làm tên của mình. Dựa theo lời gã nói, ý cảnh sâu xa, tuyệt không thể tả.
Sau một câu chào hỏi, gã nhỏ giọng cảm thán, tìm lý do động viên cho mình.
“Ta đang nhớ về ký ức cũ trên cao nguyên Thanh Tàng. Mấy trăm năm trước, vào ngày mưa xuân, tâm ta rung động, nhìn thấy một gương mặt xuất trần tuyệt thế, ta như nhớ lại thuở thiếu thời ngây ngô mà ngọt ngào. Hôm nay, cảm giác đó lại tái hiện.”
Hổ Đông Bắc bị đẩy sang một bên, tức đến méo mũi, rất khó chịu. Lúc này nghe đại hắc ngưu nhỏ giọng thì thầm, thật tình cảm thấy rất buồn nôn, lại còn nổi cả da gà.
“Ý gì vậy?” Con cóc không đúng lúc xen vào, nhỏ giọng hỏi.
“Mấy trăm năm trước, mối tình đầu của lão Ngưu trên cao nguyên Thanh Tàng là một con trâu xanh.” Lừa già giải thích.
“Ta dựa vào. Một con bò cái mà cũng có thể ca ngợi được như vậy? Da cóc ta muốn dựng đứng đây. Lấy nó ra so sánh, không phải khinh nhờn thần tiên tỷ tỷ trước mắt à?” Con cóc nói, đồng thời ưỡn cao cái bụng trước, chạy đến trước mặt đại hắc ngưu.
“Đậu đỗ, làm loạn cái gì đó, chờ lớn thêm chút nữa đi.”
“Còn nhỏ hơn cả hoàng ngưu, qua một bên nghịch bùn đi.”
Đại hắc ngưu, hổ Đông Bắc liên thủ đẩy con cóc ra đằng sau. Đương nhiên là dùng tinh thần truyền âm, không tiện trực tiếp chửi bới ra bên goài.
Sau đó, hai tên lưu manh buồn nôn kia đều ra sức lấy lòng.
Hai người này chẳng ai thèm giữ mặt mũi, ngay cả mấy câu vừa gặp đã yêu cũng uyển chuyển biểu đạt ra ngoài.
Sở Phong đưa tay ôm trán, không đành lòng nhìn thấy, rất muốn gọi cả hai là đại gia. Chúng ta có thể đừng làm chuyện mất mặt như vậy được không?
Trên thực tế, những người khác cũng không khá hơn chút nào. Không ít người là người nổi tiếng, tiến hóa giả cường đại đều tiến lên phía trước, cũng không thiếu công tử tài phiệt.
Vốn những người này đều rất sợ Sở Phong, ví dụ như thành viên dòng chính của các đại tài phiệt, vẫn luôn lo lắng Sở Phong tìm bọn họ để gây sự.
Nhưng bây giờ, bọn họ đều không quan tâm. Ngay cả Tề Thịnh, cháu đích tôn của Tề Hoành Lâm viện nghiên cứu Tiên Thần từng bị Sở Phong đánh suýt chết cũng cười theo lấy lòng cô gái, chẳng thèm quan tâm đến Sở Phong.
Tầng hai mươi bảy của cao ốc Vân Quang được xưng tụng là chúng tinh phủng nguyệt, tất cả mọi người đều vây quanh.
Chỉ có một vài người có biểu hiện hoài nghi, bởi vì sau khi chụp xong, bọn họ cẩn thận xem lại ảnh chụp, phát hiện không có tấm ảnh nào lưu lại.
Đương nhiên, cũng có người chụp lại được một bóng người mông lung, không có hình ảnh rõ ràng, giống như bị sức mạnh thần bí ngăn cách.
Bọn họ đang nghi ngờ không biết có phải điện thoại của mình xảy ra vấn đề gì hay không.
Sở Phong muốn kéo đại hắc ngưu, hổ Đông Bắc lui lại.
“Đừng kéo ta, huynh đệ. Ta nói cho ngươi biết, lão Ngưu ta mấy trăm năm rồi không nhúc nhích phàm tâm. Nhưng bây giờ, ta cảm thấy thanh xuân của mình rất mạnh, giống như trở về cái năm mười tám tuổi kia.” Đại hắc ngưu quay đầu nói, sau đó chính gã cũng cảm thấy hoài nghi: “Ngươi kéo ta lại là có ý gì, sẽ không phải... Ta cảnh cáo ngươi, chúng ta quen thì quen, huynh đệ thì huynh đệ, nhưng chuyện này thì không cách nào nhường được, phải dựa vào bản lĩnh.”
Hổ Đông Bắc cũng rất trực tiếp, nghĩa chính ngôn từ nói với Sở Phong: ‘Ta cảm thấy mùa xuân thứ hai của ta đã đến. Huynh đệ ngươi đừng cản ta. Tốt nhất là đừng nên cạnh tranh với chúng ta.”
Sở Phong rất muốn cho bọn họ một cái tát thật mạnh, âm thầm dùng tinh thần truyền âm: “Đại ca, hai vị đại ca, các người không thể trêu vào bà chị kia được đâu. Không muốn chết thì tranh thủ đi theo ta, tuyệt đối đừng nói thêm gì nữa.”
Nhưng rắm còn chưa thả, hai người đại hắc ngưu đều hoài nghi, đồng thời còn khinh thường.
“Huynh đệ, chúng ta biết ngươi đang lừa gạt chúng ta, làm gì có chuyện nghĩ đến chúng ta chứ? Không có cửa đâu.” Hai người xem ra, Sở Phong đã có tiền án, thường xuyên lừa gạt tài phiệt, điều này khiến bọn họ rất cảnh giác.
Nhưng ngoài dự liệu của tất cả mọi người, cô gái tuyệt thế kinh diễm không màng danh lợi kia lại bước lên, tách đám người ra, trực tiếp bước về phía Sở Phong.
Cô lời gì cũng không nói, chỉ hất cái cằm trắng muốt của mình, ra hiệu Sở Phong đi theo cô, tiến vào một phòng bao sang trọng.
Đầu Sở Phong to như cái đấu. Không ai biết cô gái này mạnh như thế nào ngoài hắn. Hồ lô Thanh Bì, trọng khí vô thượng của Đạo gia cũng không phong ấn được cô, bị cô đánh nổ.
Đừng nhìn cử chỉ của cô ưu nhã, dáng vẻ thời thượng, nhưng có trời mới biết bên trong cơ thể mỹ lệ kia ẩn chứa năng lượng kinh khủng đến cỡ nào.
Sở Phong xem ra, một khi cô gái này phát uy, có thể trong phút chốc tùy tiện san bằng một thành phố lớn. Đây chính là phỏng đoán chắc chắn nhất.
Thấy hắn vẫn đứng im, cô gái quay đầu lại, vẫn yên tĩnh như cũ, đôi mắt đẹp thâm thúy nhìn thoáng qua Sở Phong.
Lúc này, lông mi dài của cô run lên, ánh mắt chớp động. Quả thật không phân biệt nam phụ lão ấu, rất nhiều người đều bị phong thái này miểu sát, ngơ ngác xuất thần.
Chỉ có cơ thể Sở Phong kéo căng, giống như lâm đại địch, lông tơ đều dựng cả lên. Hắn vẫn nhớ kỹ hôm đó, con ngươi của người này chỉ chớp một cái đã kéo đứt xiềng xích thần kim, đánh sập luyện yêu địa của đô thành Đạo giáo, một khu vực hơn nghìn dặm sụp đổ toàn diện, một cái khe lớn nhanh chóng lan tràn.
Một đám người đều tỏ ra ghen ghét, hâm mộ Sở Phong. Dù sao cô gái kia cũng ra hiệu hắn đi cùng, lại còn nháy mắt với hắn, đối xử hoàn toàn khác với mọi người.
“Lão đại nhất định là đã luân hãm rồi. Các người nhìn đi, hắn không dời nổi bước chân.” Đỗ Hoài Cẩn, Âu Dương Thanh chạy đến, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
“Đúng vậy, chẳng lẽ vừa thấy đã yêu, kích động đến mức không thể đi nổi được nữa?” Lừa già nghe xong, không khỏi gật đầu.
Cóc Âu Dương Phong lại càng trực tiếp hơn: “Sở Phong, ngươi đang lãng phí đấy. Đi theo đi, chẳng lẽ ăn eo hổ vô tác dụng rồi sao?”
Đại hắc ngưu, hổ Đông Bắc nghe xong, mặt đen lại, chỉ muốn đánh chết con cóc.
Về phần chính chủ Sở Phong, hắn chỉ hận không trực tiếp đánh nát con cóc ngay tại chỗ.
“Vừa gặp đã yêu” khỉ mốc!
Khi Sở Phong mới nhìn thấy cô gái, đúng là hắn đã rung động trước vẻ đẹp của cô, nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy kinh hồn. Rốt cuộc là hắn nên trốn hay là đi theo?
Bản thân hắn biết rất rõ, trước khi cô gái này thoát khốn, đã từng mê hoặc đám người tấn công hồ lô Thanh Bì, giúp cho cô ta hóa giải ký hiệu trận vực bên ngoài.
Nhưng khi Sở Phong hái trái cây bên ngoài tảng đá xong, hắn đã quay đầu chạy gấp, cái gì cũng không giúp. Không phải bây giờ cô ta muốn tính sổ với hắn chứ?
Cuối cùng Sở Phong vẫn đi theo, tiến vào phòng bao, nhìn rất thành thật, hoàn toàn không tương xứng với phong cách ngày thường của hắn.
Điều này lại càng dẫn đến ánh mắt muốn giết người của đám người bên ngoài.
“Sở Phong luân hãm rồi. Các người thấy không, bình thường miệng hắn rất thối, nhưng bây giờ lại không nói chuyện, làm ra vẻ chàng trai ngoan. Đây chính là điển hình của sinh lòng ái mộ, tuổi nhỏ thuần chân.” Lừa già đưa ra lời bình.
Chết mẹ ngươi đi! Sở Phong rất muốn mắng to như thế.