Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 758 - Chương 774: Địa Vị Lớn Vô Biên (1)

Thánh Khư Chương 774: Địa vị lớn vô biên (1)

Sở Phong và cô gái tiến vào phòng bao. Đứng ở khoảng cách gần, hắn đột nhiên phát hiện, đối phương đi giày cao gót thủy tinh còn cao hơn hắn một chút.

Làn da của cô trong suốt, chiếc váy lệch vai lộ ra bờ vai và cánh tay trắng như tuyết cùng đôi chân thon dài thẳng tắp bên dưới, nhìn óng ánh như bạch ngọc.

Trên người cô còn tản ra mùi thơm, không giống như mùi nước hoa, mà là mùi thơm tự nhiên của cơ thể, rất nhạt nhưng lại rất dễ chịu.

Cô ta đang quan sát Sở Phong, mà Sở Phong cũng đang quan sát cô ta.

Mái tóc dài như tơ lụa rũ xuống thắt lưng, hai mắt thanh tịnh, gương mặt tinh xảo mà tuyệt mỹ, rất không màng danh lợi, cả người từ đầu đến cuối đều rất yên tĩnh, trấn định tự nhiên.

Trong lòng Sở Phong hơi sợ. Lúc trước, hắn hái trái cây của người này xong liền chạy trốn, hoàn toàn không nghĩ cách cứu viện. Hôm nay rốt cuộc là tình huống như thế nào?

Muốn nói tính sổ cũng không phải. Muốn thu thập hắn, đối phương chỉ cần vung tay, đoán chừng hắn ngăn không được.

Hắn đang suy nghĩ làm thế nào để lôi kéo làm quen, xưng hô với đại yêu tinh này ra sao.

Yêu tinh? Xưng hô như vậy, đoán chừng sẽ bị một bàn tay đập chết. Tiền bối? Cô gái xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ để ý đến tuổi tác, không thể gọi loạn được. Muội muội? Quá buồn nôn, chắc chắn cũng sẽ bị đánh chết.

“Yêu thần tỷ tỷ, ngươi tìm ta có chuyện gì không?” Sở Phong “nhu thuận” hỏi. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn nhu thuận như thế.

Bởi vì hắn biết rõ vị tiến hóa giả cổ đại này rất đáng sợ, bị trấn áp trong tổ đình Đạo giáo, có trời mới biết cô ta rốt cuộc có địa vị gì.

Quan trọng nhất, tổ đình tuyệt địa Đạo giáo cũng không ngăn cản được cô ta. Thời gian trôi qua, cô ta vẫn cường thế thoát khốn, vẫn thanh xuân tịnh lệ, phong hoa tuyệt đại như cũ.

“Yêu?” Rốt cuộc cô gái cũng lên tiếng. Đây là lần đầu tiên cô lên tiếng. Giọng nói rất từ tính, rất dễ nghe, trong ánh mắt lộ ra vẻ khác lạ.

Sắc mặt Sở Phong ngưng lại. Chẳng lẽ hắn đã nói bậy? Vị này không phải là đại yêu đó? Nhưng lúc đó cô ta là từ Luyện Yêu Địa nguy hiểm nhất của tổ đình Đạo giáo giết ra ngoài mà?

“Thần tiên tỷ tỷ.” Sở Phong đổi giọng. Cho đến bây giờ, hắn chưa hề thành thật như vậy. Với tính cách ba hoa, thậm chí đôi lúc còn bậy bạ như hắn, điều này quả thật hiếm thấy.

Hiển nhiên, cô gái xinh đẹp một cách quá phận, được xưng tụng là phong hoa tuyệt đại khá hài lòng với cách xưng hô này, cũng không đặt câu hỏi nào nữa.

Bên ngoài, một đám người tiến đến trước cửa, đều đang nghe trộm.

“Mắc ói, đây là lời của Sở ma vương nói. Hắn gọi người ta là thần tiên tỷ tỷ.” Có người nhỏ giọng cười.

“Sở ma vương đã hoàn toàn luân hãm rồi. Đây chính là dáng vẻ của một đứa em trai. Nhưng cũng có thể hiểu. Mị lực của cô gái này không ai ngăn nổi, không thấy bên kia có lão hòa thượng đang động phàm tâm sao?”

Cách đó không xa, gương mặt Thiên Diệp đại sư lập tức đen lại. Lão nạp chỉ đến ăn một bữa cơm thôi mà, trùng hợp gặp được chuyện này, chẳng phải chỉ nhìn thêm mấy lần thôi sao?

Một số người nhận ra thân phận của ông. Thiên Diệp đại sư là cao tăng của Bồ Đề Cơ Nhân, cùng với Thiên Già đại sư được xưng là môn đồ Thích Ca, từng đại chiến với bạch xà núi Thái Hành.

Trong một khoảng thời gian tương đối dài, mọi người đều cho rằng ông ta đã chết, nhưng thật ra ông ta không xảy ra chuyện gì bất trắc cả.

Trong phòng bao, sắc mặt của Sở Phong cũng đen như trời đêm. Nghe đám người bên ngoài bàn tán, hắn trực tiếp phóng ra năng lượng phong tỏa nơi này, không cho bọn họ nghe hắn nói chuyện.

Cô gái kia khá bình tĩnh, từ đầu đến cuối cũng không biểu hiện gì, hiển nhiên đã sớm thành thói quen bị người ta chú ý và bàn tán.

“Ta muốn hỏi, con thần thú đi bên cạnh ngươi là từ đâu tìm được?” Cô gái lên tiếng, chủ động nói chuyện với Sở Phong.

Sở Phong giật mình. Cô gái này không khỏi quá lợi hại đi, chỉ nhìn thoáng qua liền biết được cóc chính là thần thú.

Mấy tên bên cạnh hắn, chỉ có cóc là không hóa hình, vẫn là dáng vẻ bản thể. Bất luận ai nhìn thấy nó đều sẽ ghét bỏ. Từ xưa đến nay chưa từng có ai cho nó có liên quan đến thần thú hay thánh thú cả.

Bởi vì điều này có tính lừa gạt quá mức.

“Ta nhặt được con cóc đó ở Thái Sơn.” Sở Phong nói. Đương nhiên, hắn nói vậy là cho dễ nghe, nói là nhặt chứ không phải là một đường đánh phục.

“Như vậy sao? Trách không được lại nhìn thấy quen mắt, cảm giác giống như đồ bị rơi của mình.” Cô gái gật đầu, giọng nói cũng rất bình thường.

Sở Phong trợn mắt. Cô ta không định gây rắc rối à? Nhưng rất nhanh hắn đã kịp phản ứng. Cô gái này muốn đoạt thần thú của hắn, muốn bắt đi con cóc?

Nhưng dù gì cũng phải cho một lý do hợp lý chứ? Nói đồ nhà cô ta bị rơi, thật sự khiến người ta không biết nói gì cho phải. Lý do này... quá kém rồi.

Cô gái nghiêng chiếc cổ trắng như thiên nga của mình nhìn Sở Phong, hỏi: “Ngươi không tin?”

Sở Phong quáng mắt. Cô ta đang uy hiếp hắn sao?

Hắn thật không muốn ủy khuất cầu toàn, vì thế đã không đáp lại.

“Ừm, là thần thú nhà ta nuôi, nhìn huyết thống rất tinh khiết, không hề giả mạo.” Cô gái nói tiếp.

Sở Phong im lặng. Bởi vì huyết thống tinh khiết lại càng giống như đồ nhà của cô ta. Đây là tự phụ đến cỡ nào? Nhà của ngươi mạnh bao nhiêu chứ?

“Tỷ tỷ, là ta nhặt được ở Thái Sơn mà, không thấy nó được ai nuôi cả, nó là động vật hoang dã.” Sở Phong lên tiếng. Bởi vì hắn không muốn bị người ta lừa, dùng lý do không đáng tin cậy như vậy bắt con cóc đi.

Dù nói như thế nào, đây là một con thần thú, thánh thú.

Loại sinh vật này, một khi trưởng thành, nó có thể hủy diệt một tinh cầu một cách nhẹ nhõm, thực lực cường đại đến dọa người, ngay cả đại giáo vô thượng vực ngoại cũng sẽ phải đỏ mắt.

Cho nên, nếu có thể, Sở Phong thật sự không muốn giao ra cóc Âu Dương Phong.

Cô gái bình tĩnh nói: “Không sai, cách đây rất lâu, nhà ta có người ở Thái Sơn, đoán chừng chừng chính là di thất kia.”

Đây là hạ quyết tâm muốn cưỡng đoạt sao? Sở Phong khó chịu. Bởi vì hắn nhất thời không thể tin được lời cô gái này nói.

“Thần thú mà cũng có thể để mất, đúng là tâm đắc lớn bao nhiêu.” Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, phát tiết sự bất mãn. Bởi vì chuyện này quá ly kỳ, rất khó nghĩ là thật.

Cô gái gật đầu nói: “Ừm, lúc đó nhà ta nuôi không chỉ một con. Đoán chừng gặp phải một số sự cố đột phát, dẫn đến ngoài ý muốn phát sinh.”

Sở Phong càng nghe càng không thể tin nổi. Đương thời, có tìm kiếm khắp tinh hải cũng khó mà tìm được một con thần thú. Nếu có cũng chỉ có thể tìm được bên trong mười cổ tinh mạnh nhất, còn nơi khác thì đã tuyệt tích.

Cô gái này nói nhà cô ta nuôi đến mấy con, còn có thiên lý nữa không? Mấy lời này mà cũng dám nói.

Sở Phong không cam lòng, bất mãn nói: “Tỷ tỷ, nhà các người nuôi thần thú cũng không chỉ có một con, thế nuôi để làm gì?”

“Kéo xe, luyện dược, ăn thịt.” Cô gái thuận miệng đáp.

Bình Luận (0)
Comment