Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 759 - Chương 775: Địa Vị Lớn Vô Biên (2)

Thánh Khư Chương 775: Địa vị lớn vô biên (2)

Choáng nặng!

Mắt Sở Phong trợn tròn. Vậy mà cũng dám nói. Khẩu khí của cô gái lớn đến không có biên giới. Đường đường là thần thú, thánh thú, vậy mà biến thành thú kéo xe. Khó chịu nhất chính là, bọn chúng còn được xem là thức ăn?

“Thịt thần thú ngon lắm sao?” Sở Phong quỷ thần xui khiến lại hỏi một câu như vậy, cũng không biết vì sao hắn lại hỏi như thế. Đối phương rõ ràng không đáng tin cậy, hắn không nên hỏi như thế mới đúng.

Cô gái đáp: ‘Nhà chúng ta chỉ ăn thần thú cực hung ác. Lúc đó chỉ nuôi mấy con thụy thú, nên ta chưa từng ăn qua.”

Ý là người nhà của cô ta đã từng nếm qua cách đây rất lâu?

Cô gái bình thản nói tiếp: “Ta biết, trong lòng ngươi đang rất nghi hoặc, hoàn toàn không tin lời ta nói. Nhưng ngươi có thể gọi con thần thú kia vào, trong cơ thể nó hẳn có lưu lại ấn ký của nhà ta.”

“Vậy đó là chuyện khi nào?” Sở Phong hoài nghi.

“Đã là chuyện cực kỳ lâu rồi, lúc đó Trái đất còn chưa xuống dốc.” Cô gái đáp.

Sở Phong lập tức đau đầu. Hắn có chút hoài nghi, chẳng lẽ ngay từ đầu hắn đã đoán sai, hắn không nên tiến hành các loại phủ định chứ?

Nếu lựa chọn tin tưởng, đúng là khiến người ta phải run rẩy.

Một gia tộc cách đây rất lâu đã nuôi một số thần thú, thánh thú. Điều này... thật sự khủng khiếp.

Cô gái này rốt cuộc là sinh vật đến từ niên đại nào? Không phải yêu tộc hay tiến hóa giả Nhân tộc sao?

“Tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi xuyên qua vũ trụ hồng hoang, ngưng luyện ra thiên địa huyền hoàng, sống qua năm tháng dài đằng đẵng, là một vị lão tiền bối sao?”

Quả nhiên, cô gái không thích cái từ tiền bối này. Cô ta bình thản trả lời: “Ta còn trẻ. Thời gian ngươi nhặt được thần thú không dài, nhưng nó giống như còn nhỏ tuổi lắm sao?”

Nghe xong, Sở Phong giật mình. Hắn đã dao động. Lời này của cô gái có độ tin cậy nhất định.

Sở Phong không nói hai lời, đẩy cửa phòng bao, gọi Âu Dương Phong vào, sau đó dùng năng lượng phong tỏa căn phòng, không cho người ngoài nghe được bên trong nói gì.

Cô gái xinh đẹp không nói lời nào, nâng cổ tay trắng noãn lên, ngón tay thon dài điểm một điểm. Một luồng ánh sáng bay vào cơ thể con cóc.

Điều này khiến cho nó sợ hãi, hô to: “Sở Phong, có phải ngươi bán ta đổi lấy lợi ích gì hay không? Gia không phục, gia sẽ không chết không thôi với ngươi.”

Lúc này, trong cơ thể nó bỗng nhiên bay lên một vệt sáng, là năng lượng tinh thần của nó, đang bao vây lấy một loại ấn ký nào đó, giống như tộc huy.

“Có nhìn thấy không, là của nhà ta lưu lại đấy.” Cô gái nói.

Con cóc choáng váng, chuyện gì xảy ra vậy?

Sở Phong kinh hãi. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói cho con cóc biết, để nó phán đoán, đồng thời để nó cố gắng nhớ lại, khi nó còn ở trong vỏ trứng, phải chăng đã nghe qua gia tộc hay chủ nhân nào đó không.

“Ngươi nói là vị thần tiên tỷ tỷ này muốn nhận thân với ta?” Con cóc nghe xong, hai mắt mở to.

Cô gái bình thản sửa lại: “Sai, không phải nhận thân, ngươi có thể là thần thú di thất nhà ta, lúc đó vẫn còn ở bên trong quả trứng.”

Con cóc sau khi nghe xong, trực tiếp làm phản, kêu lên: “A, tốt quá, tỷ tỷ, ta đầu nhập vào ngươi, tuyệt đối sẽ nhận ngươi.”

Dưới cái nhìn của nó, cô gái này còn mạnh hơn Sở Phong nhiều lắm, có trời mới biết cô ta đã tiến hóa đến cấp độ nào. Đi theo cô ta, tuyệt đối an toàn, lại có rất nhiều chỗ tốt.

Quan trọng nhất, cô gái này đẹp như vậy, khiến mắt nó phải nhìn đăm đăm. Cảnh đẹp ý vui như thế, đi theo cô ta, chắc hẳn sẽ có rất nhiều phong quang.

“Ngươi còn biết tiết tháo không vậy? Trực tiếp làm phản?” Sở Phong thật sự không cam lòng.

“Ta vốn chẳng có liên quan gì đến ngươi mà, là ngươi cưỡng ép bắt ta, ngày nào cũng khoe khoang vũ lực với ta, luôn đánh ta tê người. Ta bất đắc dĩ mới dấn thân vào tay giặc. Bây giờ trật tự đã được lặp lại, là thời khắc bỏ gian tà theo chính nghĩa. Ta... rất cao hứng, tất nhiên phải phân rõ giới hạn với ngươi.”

Con cóc cao giọng tuyên bố, gương mặt vô cùng nghiêm túc.

Sở Phong tức gần chết, trừng mắt nhìn nó: “Ta nhắc ngươi một câu, nhà vị tỷ tỷ này nuôi dưỡng thần thú, bình thường dùng để kéo xe, luyện dược và ăn thịt đấy.”

“Nói bậy!” Con cóc liếc mắt trừng hắn, vẻ mặt không tin.

“Đúng vậy, hắn nói không sai đâu.” Cô gái gật đầu, hoàn toàn không phủ nhận, giống như khinh thường làm chuyện như vậy.

Sau khi con cóc nghe xong, bị hù một cái lảo đảo, suýt chút nữa ngã vào chỗ nào đó.

Sau đó, nó ôm lấy đùi Sở Phong, nói: “Đại ca, ta đi với ngươi. Hai chúng ta thân lại càng thân, ngươi tuyệt đối không được bỏ ta lại. Đời này ta sẽ đi theo ngươi, đánh chết cũng không rời đi.”

Biểu hiện đê tiện của nó khiến răng Sở Phong ngưa ngứa, không nhịn được muốn đạp nó một cái.

Cô gái than nhẹ: “Năm tháng dài đằng đẵng, thương hải tang điền, thần thú nhà ta chắc cũng chỉ còn lại một mình ngươi. Ta vốn muốn giữ ngươi bên cạnh, chăm sóc cho ngươi, nhưng ngươi đã có chí riêng. Nếu ngươi không muốn, đồng thời lựa chọn hắn, vậy thì tùy ngươi. Ta cho ngươi tự do.”

Nghe xong, mắt con cóc lại trợn tròn.

Nó oán thầm, rất muốn kêu to, ta không lựa chọn hắn.

Nhưng vừa rồi đã một lần làm phản, nếu nó còn không tiết tháo thay đổi vị trí lần nữa, cô gái sẽ nhìn nó như thế nào? Nói không chừng sẽ ăn thịt nó thật sự.

“Thần tiên tỷ tỷ, thật ra ta...” Nó nói không nên lời.

“Không cần lo lắng, ta sẽ không làm khó ngươi đâu. Về sau ngươi cứ đi theo hắn.” Cô gái lạnh nhạt nói.

Con cóc: “....”

Nó rất muốn khóc. Nó thật sự không có ý đó. Tại sao đối phương lại không lĩnh hội được, không giữ nó lại chứ?

Tiếp theo, cô gái lại chỉ vòng tay sáng như tuyết Kim Cương Trác trên cổ tay Sở Phong: ‘Vật liệu này lúc trước là của ta.”

Sở Phong vừa mới hơi bình tĩnh trở lại, kết quả nghe xong, mặt trực tiếp tái đi.

Hắn rất muốn nói, tỷ tỷ, mình sống cũng không thể lòng dạ đen tối như thế, tại sao cái gì cũng trở thành của ngươi vậy?

Hắn nhặt được một con thần thú ở Thái Sơn, kết quả bị nói thành vật nhà cô ta đánh rơi. Bây giờ ngay cả Kim Cương Trác mà hắn nhờ thánh thụ luyện binh trên núi Côn Luân chế tạo cũng muốn đổi chủ?

“Ngươi không tin?” Cô gái nghiêng đầu nhìn hắn, hai mắt mỹ lệ mà thâm thúy, đôi môi đỏ ướt át, giống như biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì.

Sở Phong lẩm bẩm. Cô ta đang uy hiếp hắn sao?

Hắn cảm thấy không nên khuất phục, trừ phi cô gái này nói hắn cũng là của cô ta. Nếu không, Kim Cương Trác không phải của cô ta.

Đương nhiên, suy nghĩ không lành mạnh này cũng chỉ thoáng qua một chút mà thôi. Hắn không dám mở miệng ba hoa, sợ bị cô ta một tay bộp chết.

“Đây là thứ mà ta móc ra được ở núi Côn Luân mà.” Sở Phong lẩm bẩm, rất không tình nguyện. Bất kể nói như thế nào, nhất định phải nói rõ đây là đồ của hắn, không thể đổi chủ.

“Ừm, cái này thì đúng. Chỗ đó trước kia là nơi dừng chân của rất nhiều tiến hóa giả. Ta cũng có một hành cung ở đó.” Cô gái gật đầu, biểu hiện đúng là như vậy.

Sở Phong không còn bình tĩnh được nữa. Dựa vào biện luận lý lẽ, Kim Cương Trác là binh khí cường đại của hắn. Bất luận thế nào cũng không thể ném ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment