Nhưng mấy lời mà cô gái này nói lại khiến hắn không thể bình tĩnh. Cô ta nói thẳng đó là một tảng đá đen sì, lớn bằng đầu người, hoàn toàn tương xứng với sự thật.
“Ừm, lúc đó có người nói cho ta biết đây là nguyên liệu cứu cực, cũng có người nói là một khối phế liệu. Ta nhất thời không dùng được, tạm thời bỏ nó vào trong một chậu hoa, xem như đá kiểng.”
Lời của cô gái khiến Sở Phong đờ ra. Đối mặt với một tảng đá rất có khả năng ẩn chứa chí bảo, cô ta lại có thể lạnh nhạt như thế, trực tiếp ném sang một bên, xem như đá kiểng tô điểm cho bồn hoa.
“Ngươi không mở ra xem bên trong tảng đá là nguyên liệu gì à?” Sở Phong không nhịn được hỏi.
Cô gái cũng rất bình tĩnh đáp lại: ‘Không dùng được thì không dùng, ta cũng chẳng thiếu binh khí. Giữ lại không mở ra còn có thể đảm bảo được giá trị của nó. Bất luận là để lại cho mình một chút chờ mong hay là mang làm quà tặng người khác cũng đều là lựa chọn tốt. Nếu mở tảng đá ra, nó hỏng mất, đó mới là tổn thất.”
Sở Phong nghe xong, đúng là muốn lệ rơi đầy mặt. Đây là gia tộc gì vậy? Có thể nói là vênh váo ngút trời, phản ứng đối với nguyên liệu cứu cực vô cùng bình thản, cũng chỉ nói có chút chờ mong nho nhỏ, coi như đảm bảo giá trị vật phẩm.
Nhất thời, Sở Phong rất muốn biết đây là gia tộc như thế nào, rốt cuộc mạnh bao nhiêu, nội tình ra sao.
Hắn muốn biết rõ thời đại đó, muốn tìm hiểu các loại bí ẩn trước khi Trái đất xuống dốc, tốt nhất là nên bắt tay từ gia tộc này.
Cho nên, hắn chẳng còn gì để nói, hy vọng có thể giải khai một đoạn lịch sử bị nhấn chìm bởi sương mù.
“Tỷ tỷ, ngươi đặt cục đá quý báu như vậy vào trong chậu hoa, có thể bồn hoa đó cũng không phải phàm vật?”
Cô gái gật đầu, nói: ‘Ừm, bên trong chậu hoa có một gốc thần dược cửu chuyển. Khi nở hoa rất chói lọi, quang vũ đầy trời, hương hoa có thể tràn ngập cả một thành phố lớn.”
Sở Phong ngẩn người, cảm thấy choáng váng, hoa mắt thất thần. Cảnh tượng đó đúng là không thể tưởng tượng nổi. Quan trọng là, cô gái này nói bông hoa rất đẹp, rất thơm, điều này hoàn toàn không để ý đến trọng điểm, đó là một gốc thần dược. Cô ta đúng là không thèm để ý đến.
Cái mà cô ta quan tâm chỉ là sự mỹ lệ và chói lọi cùng với hương hoa thấm vào ruột gan của gốc thần dược kia.
Thần dược tỏa mùi hương, có thể khiến cho toàn bộ sinh linh trong một thành thị lớn đều ngửi được, hương thơm đó kinh người đến cỡ nào? Tuyệt đối là sự tiến hóa siêu cấp kinh khủng.
Con cóc cũng ở một bên, nghe đến nước bọt chảy ào ào.
Nó rất không khí tiết, vừa lau nước bọt vừa nói: “Tiên tử tỷ tỷ, gia tộc chúng ta ngày xưa cường đại như vậy, ta rất muốn trọng chấn gia môn.”
Nó cũng không nói thẳng nó muốn quay lại gia môn, nhưng ý tứ cũng không thua kém gì nhiều, lại muốn làm phản.
Kết quả, Sở Phong một cước đạp nó sang một bên.
“Thần dược cửu chuyển đó vẫn còn chứ? Dược tính của nó có mạnh không?” Sở Phong chờ mong hỏi.
“Ồ, năm đó kinh biến phát sinh, không biết bây giờ nó đang ở chỗ nào, chắc có thể đang ở trong một vùng tinh hải nào đó. Nếu có cơ hội, ta sẽ đi tìm. Khi nó nở hoa, thật sự là đẹp không sao tả xiết, khiến người ta khó có thể quên.”
Lúc này, Sở Phong cảm thấy cấp độ khác biệt, góc độ nhìn nhận vấn đề cũng hoàn toàn không giống nhau. Cái mà hắn chú ý là công hiệu của gốc thần dược danh chấn cổ kim này, còn vị tỷ tỷ đó lại chỉ nhìn vẻ đẹp của nó mà thôi.
Điều này khiến cho hắn chẳng còn gì để nói, cộng thêm ghen ghét lẫn hâm mộ.
Dường như nhớ đến Sở Phong hỏi về công hiệu, cô gái nghiêng đầu, gương mặt hiện lên nét suy tư: “Dược hiệu của nó không tệ. Sau khi hoa tàn sẽ kết xuất một loại quả to như quả nhãn có màu vàng, có tên là Kim Đan cửu chuyển.”
Sở Phong trợn mắt, Kim Đan cửu chuyển? Thần đan tiến hóa trong truyền thuyết. Nhưng nó không phải do đại tông sư luyện dược luyện ra sao? Tại sao lại là một loại trái cây mọc ra?
“Tỷ tỷ, Kim Đan cửu chuyển là tên của một loại thuốc mà.”
“Dược hiệu Kim Đan cửu chuyển do con người luyện ra không đủ, là vật thay thế cho thần dược cửu chuyển được sinh ra từ tự nhiên, nhất định có khuyết điểm.” Cô gái bình tĩnh nói.
Sở Phong hâm mộ đến phát khóc. Chỉ tùy tiện hỏi một câu nhưng đã khiến cho hắn đỏ cả mắt.
Hắn thật sự không cách nào tưởng tượng được đây rốt cuộc là gia tộc gì?
Bọn họ tùy ý trồng một gốc thần dược cửu chuyển vào một bồn hoa cảnh, đặt bên bệ cửa sổ, nguyên liệu cứu cực được làm dùng đá kiểng ném vào trong chậu.
Cái này... tại sao hắn cảm giác gia tộc nghịch thiên như thế nên bị thiên lôi đánh xuống?
“Tỷ tỷ, ngày thường các người sống như thế nào?” Sở Phong hỏi, tràn ngập hiếu kỳ, rất muốn biết rõ ngày thường bọn họ làm gì.
Con cóc cũng nuốt nước bọt. Nó cũng rất muốn biết bậc cha chú năm đó nuôi dưỡng nó khác với gia tộc thần thú bình thường như thế nào, rốt cuộc nghịch thiên ra sao.
“Rất bình thường, có người thích đấu thú, có người thích đổ thạch, có người thích săn bắn, có người thích vùi đầu luyện công. Bất luận thế nào, chẳng qua cũng chỉ để sống, để cạnh tranh. Điểm khác nhau là có người tiêu cực, có người tích cực.”
Cô gái bình tĩnh nói, không chút gợn sóng, không chút khói lửa. Bây giờ cô ta giống như tiên tử nơi cung Quảng Hàn, thanh lãnh mà siêu thoát, dường như đang nói những chuyện chẳng liên quan đến bản thân.
“Đấu thú là cấp bậc gì vậy?” Con cóc nhỏ giọng hỏi.
“Thần thú, thánh thú.” Cô gái bình tĩnh đáp.
Đừng nói là con cóc, ngay cả Sở Phong cũng phải lảo đảo. Đúng là ngưu đến mức muốn nổ tung.
Sức mạnh con cóc không đủ, chẳng lẽ nó thân là thần thú, huyết thống thuộc hàng ngũ mạnh nhất vũ trụ, trong gia tộc này cũng chỉ đóng vai một nhân vật rất bình thường?
Rất nhanh, nó nghĩ đến có truyền thuyết, đã từng có chủng tộc huyết thống không mạnh, thậm chí rất thấp, trong khoảng thời gian yếu kém đột nhiên xuất hiện khí vận chém thánh. Gia tộc này không phải quật khởi như thế chứ?
“Đổ thạch là cấp bậc gì?” Sở Phong hỏi.
“Nguyên liệu Kim Cương Trác của ngươi vốn là một tảng đá, ngươi nói thử xem?”
Nghe đến đây, Sở Phong hoàn toàn im bặt, bị trấn trụ.
Hắn thật sự rất hâm mộ. Nếu lời cô gái nói là đúng, đệ tử của gia tộc này ngày thường sẽ làm cái gì? Hắn không tự chủ được muốn thay thế vào.
Rãnh rỗi thì ngồi xe thần thú ngao du tinh hải, hô gọi bằng hữu, đùa giỡn thần nữ, mập mờ công chúa hoàng triều. Khi buồn chán, đấu thần thú hoặc xẻ thịt thần thú đem đi nướng, cộng thêm một bình rượu vạn năm để giải thèm.
Lúc nhàm chán hơn nữa thì có thể tìm cường giả có thể chiếu rọi chư thiên để bái sư học đạo, học thêm một ít tài nghệ?
Nhất thời, Sở Phong ngẩn người. Cũng giống như con cóc, hắn tranh thủ lau nước bọt. Cuộc sống đó khiến cho hắn đỏ mắt vì hâm mộ.
“Thần tiên tỷ tỷ, nhà các người còn thu nhận đệ tử không?” Sở Phong lên tiếng, nở nụ cười xán lạn.
Nhưng trong mắt con cóc lại là nịnh bợ, là dã tâm của một tên tiểu bạch kiểm. Nó liếc mắt nhìn Sở Phong.
Ầm.
Kết quả, nó trực tiếp bị đá văng.