Cô gái lại nở nụ cười như không cười: “Ngươi tin rồi à? Nhà của ta đã sớm bèo dạt mây trôi, trở thành bụi bặm của lịch sử. Nếu ngươi có dính líu với nhà của ta, ừm, rất nhiều tinh hải sẽ truy sát ngươi, ngươi sẽ trở thành kẻ địch của rất nhiều tinh hệ, là trọng phạm bị truy nã.”
Sở Phong giật mình. Đây là gia tộc gì vậy? Đã nhiều năm rồi mà vẫn còn như thế? Lực ảnh hưởng ngày xưa đúng là quá lớn.
Con cóc cũng sợ đến choáng váng. Vì sao nó có cảm giác vị tỷ tỷ này có chút khiếp người, cố ý dọa bọn họ sao?
Sở Phong cảm thấy, lúc này không thể lưng chừng được. Hắn nói thẳng: “Thần tiên tỷ tỷ, chúng ta không sợ.”
Con cóc rất muốn nói, ta sợ. Tên khốn kiếp ngươi đừng lôi ta vào. Nhưng nó bị Sở Phong đè xuống, không thể động đậy.
Cô gái lắc đầu: “Được rồi, để tốt cho các người, hãy duy trì khoảng cách với ta, ta sẽ không thu các người đâu.”
Cô trực tiếp từ chối.
Sau đó, cô nhìn thoáng qua Kim Cương Trác trên cổ tay Sở Phong, đôi mắt đẹp lộ ra ánh sáng khó hiểu.
Sở Phong rất muốn hỏi, vì sao cô còn chưa lãng quên, còn muốn trở về?
Hắn vội ngắt lời: “Tỷ tỷ, tại sao ta có cảm giác thứ gì trên Trái đất này cũng đều là của ngươi vậy?” Hắn thật sự hoài nghi, cô gái này là thật sự bình tĩnh hay là có ý xấu nào khác?
Hắn cảm thấy có chút may mắn. Hộp đá và ba hạt giống đều không mang trên người. Bằng không, nói không chừng nó cũng là của cô gái này.
Bởi vì, gần đây hắn đã bại lộ thực lực của mình, muốn khai chiến với người ngoài hành tinh, cũng phải phòng bị người giáng xuống hai mươi năm trước. Bây giờ những vật bí mật đều tạm thời cất giữ. Nếu chẳng may chiến bại thì còn có cái mà dùng.
Hắn luôn cảm thấy ba hạt giống đó rất quan trọng.
“Kim Cương Trác tặng cho ngươi.” Cô gái nhìn hắn, gật đầu: “Nhìn ngươi là Nhân tộc thuần huyết, trên người cũng chẳng có huyết mạch hỗn tạp nào khác. Nói không chừng ngươi cũng là của ta.”
Phốc!
Sở Phong muốn thổ huyết. Rốt cuộc là muốn đào hố cho hắn nhảy xuống sao? Không cần thần thú của hắn, không cần Kim Cương Trác của hắn, cuối cùng nói thẳng muốn hắn. Đây chẳng phải nói đồ trên người hắn cũng là của cô ta sao?
Cô gái nói: “Năm đó, cường tộc trên Trái đất rất nhiều. Nhân tộc thuần huyết đều ở bên trong lãnh địa của gia tộc ta. Cho nên hầu như đều thuộc về ta.”
“Ty tỷ, ta là người của ngươi, hay là tài sản của ngươi vậy?” Sở Phong liếc xéo. Bởi vì hắn có chút không cách nào tiếp nhận được cái gọi là lịch sử cổ đại kia.
“Lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ.” Cô gái nhìn hắn, sau đó cẩn thận nhìn hắn lần nữa: “Nói đến, ngươi và vị hôn phu của ta hơi giống nhau đấy.”
Lần này Sở Phong không bình tĩnh được nữa, ưỡn ngực, ánh mắt nhìn thẳng.
Con cóc chẳng ngại mất mặt: “Tiên tử tỷ tỷ, ngươi không biết đâu, Sở Phong là từ dưới đất móc lên đấy, đã từng ngủ say trong băng tuyết, là một thứ đồ cổ, đã mất đi trí nhớ. Chẳng lẽ các người là...”
Để có thể bước trên con đường tiến hóa xán lạn, nó cái gì cũng không thèm đếm xỉa.
Loại chuyện mất mặt này mà cũng có thể nói ra miệng? Sở Phong cảm thấy sẽ bị Thiên Lôi đánh xuống.
Cô gái phong thái tuyệt đại sau khi nghe xong, vẫn bình tĩnh như cũ, nói: “Ừm, đã từng có một khoảng thời gian, ta suy nghĩ phải chăng nên áp dụng cung hình với vị hôn phu kia của ta.”
Cái gì?
Đừng nói là Sở Phong, ngay cả cóc Âu Dương Phong cũng rụt hai chân, rút lui về phía sau. Tình huống như thế nào vậy? Tại sao lại không giống như trong tưởng tượng.
Con cóc có chút nhức đầu. Lôi kéo làm quen vô ích mà. Đúng là biểu đạt sai tình cảm.
“Cái này... tiên tử tỷ tỷ, đã như vậy, ngươi hãy xả tức đi.” Con cóc há miệng nói, đồng thời liếc xéo Sở Phong.
Ầm!
Con cóc lưu manh! Sở Phong một cước giẫm xuống. Không thể để cho nó ăn nói lung tung được. Không có việc thì mặt dày lôi kéo làm quen, kết quả rước lấy phiền phức.
Sở Phong cũng cảm thấy ngượng. Hắn đúng là có chút không hiểu, vị hôn phu tỷ tỷ này ghê tởm như vậy sao?
“Tỷ tỷ, tướng mạo là không thể thay đổi, là phụ mẫu và thượng thiên ban cho, luôn có một số người giống nhau, nhưng tính cách nhất định là sẽ khác.” Sở Phong nhấn mạnh. Hắn thật không hy vọng mình sẽ bị ghi nhớ, bị ghi hận vô tội. Đúng thật là đen đủi mà.
Cô gái nói: “Nghiêm chỉnh mà nói, ngươi và y chỉ có chút giống nhau về nụ cười. Lần đầu tiên được người nhà sắp xếp gặp mặt, ta cảm thấy nụ cười của y quá xấu. Cho nên đã rất phản cảm.”
“Nụ cười hơi tiện.” Con cóc dưới chân Sở Phong bổ sung.
“Ừm!” Cô gái gật đầu. Mặc dù cô không nói như vậy, nhưng hình như rất tán thành với lời con cóc.
Sở Phong vội dùng sức giẫm con cóc thật mạnh. Cái tên lưu manh này, lúc nào cũng giúp đỡ người khác, thật muốn một cước giẫm chết nó cho rồi.
“Trên thực tế cũng chỉ là phản cảm ban đầu, về sau ta cảm thấy người kia cũng không tệ lắm.” Cô gái nói.
Sở Phong buông con cóc ra. Khi đối mặt với cô gái dung mạo khuynh thành, hắn mỉm cười, nói: “Ta có nụ cười trời sinh mà.”
Quá tiện! Con cóc oán thầm, cảm thấy nụ cười của Sở Phong thật sự rất tiện.
Sau đó, nó bắt đầu dùng não: “Tiên tử tỷ tỷ, nếu Sở Phong đã giống với cố nhân của ngươi, vậy thì ngươi hãy giữ lại bên cạnh, nghe theo hiệu lệnh của ngươi, cũng xem như nhìn vật nhớ người, lưu lại kỷ niệm.”
Ta dựa vào! Sở Phong thật muốn mắng chửi người. Tại sao lại có thể nói điều đó chứ? Chẳng nghe lọt tai chút nào. Hắn là vật phẩm sao, lại còn giữ làm kỷ niệm. Nói chuyện đúng là thiếu đạo đức. Con cóc chết tiệt này, trong thời khắc mấu chốt chẳng đáng tin cậy chút nào.
Cô gái quay đầu nhìn con cóc, rồi lại nhìn Sở Phong, bình tĩnh đáp: “Hơi giống nhưng không anh tuấn như vị hôn phu của ta, cũng không thông minh như y, thiên phú tiến hóa cũng không theo kịp.”
Sở Phong thật muốn trợn trắng mắt. Cô gái này nói chuyện đúng là không để ý đến cảm nhận của người khác gì cả. Có cần đả kích ngay trước mặt như vậy không? Hắn không phục.
Hắn cảm thấy bản thân mình rất tốt mà. Đột nhiên hắn muốn cùng một thời đại với người kia, nhất định sẽ một cước giẫm y dưới chân, cam đoan rằng mình chẳng có gì thua kém.
Đồng thời, hắn cảm thấy cô gái xinh đẹp này mỗi lần nói chuyện đều luôn chuyển chủ đề. Ban đầu còn nói Sở Phong giống vị hôn phu của cô ta. Kết quả sau khi Sở Phong và con cóc lôi kéo làm quen, lại nghe được hai chữ “cung hình” đáng sợ. Tiếp theo, hắn và con cóc vừa mới từ chối, lại nghe được cô ta nói mình không thích vị hôn phu thời gian ban đầu thôi, xem ra về sau thì rất thích?
Con cóc lại vô sỉ lôi kéo làm quen tiếp: “Chuyện cũ đã qua rồi. Tiên tử tỷ tỷ nên nén bi thương. Nói không chừng Sở Phong chính là an bài tốt nhất của ông trời đưa đến bên cạnh ngươi.”
Khó có được có lúc không bị nó phá, lại còn tôn sùng Sở Phong.
Cô gái kinh ngạc: “Vị hôn phu của ta còn sống, y hẳn là rất khó chết đi.”
“Sao?” Con cóc choáng váng, cảm thấy mình lại biểu đạt sai nữa rồi: “Trải qua kịch biến, y... vẫn còn sống?”