Cô gái lạnh nhạt nói: “Sư tôn của y đạt được những thành tựu to lớn, thông thiên triệt địa, đích thân ra tay mang y đi. Đã nhiều năm như vậy, chắc hẳn là y cũng đã tiến hóa đến cấp độ cực hạn, có lẽ trong tương lai sẽ trở thành một trong những người chiếu rọi chư thiên.”
Con cóc mở to mắt, kinh hãi đến ngẩn người.
Sở Phong cũng hít một hơi khí lạnh. Người kia đúng là lợi hại, trước mắt đã đạt đến cấp độ dọa người. Đây có thể là sinh linh đáng sợ tung hoành các tinh hải.
“Tiên tử tỷ tỷ, ngươi lúc này cũng có thể chuyển hướng được, ta không biết nên có thái độ gì với ngươi.” Con cóc ủ rũ, mấy lần vuốt mông ngựa đều thất bại.
“Người đó có thể được xem là nhất đại thiên kiêu.” Cô gái đánh giá.
Lời bình này rất cao, tuyệt không phải so sánh với thiên tài bình thường. Từ trong miệng người như nàng mà nói ra những lời như thế, người kia nhất định rất nghịch thiên, rất khó lường.
Đó có lẽ là một sinh linh trấn áp cả một thời đại.
Sở Phong nói: “Người kia chắc chẳng ra sao rồi. Tỷ tỷ, khi ta và ngươi lần đầu tiên gặp nhau, ngươi đang bị trấn áp dưới tổ đình Đạo giáo, còn vị hôn phu của ngươi thì nở rộ quang mang trong vũ trụ. Không nói năm đó, những năm sau y không đến tìm ngươi sao? Đây chẳng phải là phân rõ giới hạn à?”
“Có chút phức tạp. Chuyện xưa ta không muốn nhắc lại.” Cô gái bình thản đáp.
“Chuyện xưa như nước chảy về phía Đông, không có cái gì là không thể quên được. Tiên tử tỷ tỷ, về sau chúng ta sẽ giúp ngươi khôi phục lại vinh quang ngày xưa.” Con cóc lại bắt đầu huênh hoang.
Sau đó, nó âm thầm truyền âm cho Sở Phong: “Đừng nói ta không hỗ trợ ngươi. Nụ cười của ngươi tiện giống với người kia. Không có việc gì thì cười nhiều lên, nói không chừng sẽ được thượng vị.”
Bốp bốp xoảng xoảng!
Sở Phong không nói hai lời, nhanh chóng đánh cho nó dừng lại, cảnh cáo nó đừng ăn nói lung tung. Vị tỷ tỷ này quá lợi hại. Cái gọi là tinh thần truyền âm, đoán chừng cũng không đáng tin cậy, rất có thể sẽ bị nghe lén.
“Ừm, ngươi nói đúng, các người dùng tinh thần truyền âm, ta cũng có thể nghe thấy rõ ràng.”
Choáng nặng. Con cóc muốn đập đầu mình vào mặt đất.
Sở Phong cũng đổ mồ hôi. Cô gái này thật sự lợi hại và tà môn, cái gì cũng không gạt được, thậm chí hắn có chút hoài nghi, có phải cô ta đã luyện được Tha Tâm Thông hay không, tại sao bọn họ suy nghĩ gì trong đầu cũng bị đoán đúng.
Cô gái đẹp đến mức không chân thực này nghiêng đầu nhìn Sở Phong một chút, nói: “Ta cho ngươi một cơ hội.”
Con cóc nghe xong, còn gấp hơn cả Sở Phong, giống như bị điên, lại có chút chờ mong. Chẳng lẽ cô gái này thật có cái nhìn khác với Sở Phong?
Cô gái nhìn Sở Phong, nói: “Kim Cương Trác, thần thú ta đều không cần, tặng hết cho ngươi. Ừm, về sau, ngươi là người của ta.”
“Tỷ phu.” Con cóc gọi Sở Phong. Cái con lưu manh này rất hưng phấn, cảm thấy về sau có được chỗ dựa cường đại, nhất định sẽ tiến hóa rất nhanh.
Cô gái lườm nó một cái, lần thứ nhất ra tay, cách không nhẹ nhàng vẩy một cái, một vết sáng rơi xuống người con cóc, khiến cho nó miệng méo mắt lác, không khôi phục lại được.
Điều này giống như đang cảnh cáo. Sau đó cô nhìn Sở Phong, nói tiếp: “Tộc của ngươi là người trên lãnh địa của ta ngày xưa. Nếu như ngươi đồng ý, ngươi cũng được xem là người của ta.”
“A, cái này, ta phải cần... cân nhắc trước?” Sở Phong một trăm hai mươi phần trăm không cảm thấy vui. Cả người đều thuộc về cô ta, những thứ trên thân còn chạy được sao?
Hắn luôn cảm thấy cô gái xinh đẹp không tưởng tượng nổi này có chút lừa gạt, tốt nhất không cần đồng ý lung tung.
“Ôi chao má ơi, ta đây làm sao rồi?” Con cóc rên lên, miệng méo mắt lác, không thể khôi phục lại được, cố gắng thế nào cũng không được.
“Chỉ là trừng phạt nho nhỏ thôi. Một năm sau tự động tiêu trừ.” Cô gái nói.
Con cóc nghe xong, mặt tái lại. Nó phải giữ trạng thái này những một năm? Bảo nó làm sao mà gặp người đây?
Sở Phong nhắc đến chuyện xưa của Trái đất, muốn hỏi thăm rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong những năm đó. Cô gái lắc đầu, nói cấp độ của hắn không đủ, tuyệt đối đừng dính vào những chuyện xưa. Không phải là cứ cách một khoảng thời gian dài thì sẽ không có họa sát thân.
Cô không nói thêm lời nào, Sở Phong cũng không tiện hỏi.
Sau đó, cô gái muốn đứng dậy rời đi, con cóc nhiệt tình mời cô ăn uống, liều mạng vuốt mông ngựa, muốn khôi phục lại miệng và mắt.
Sở Phong cũng lên tiếng giữ lại, cuối cùng cô gái cũng gật đầu.
Sau đó, hoàng ngưu, đại hắc ngưu, hổ Đông Bắc, Lư vương được gọi vào. Ngoài ra còn có Đỗ Hoài Cẩn và Âu Dương Thanh.
Sở Phong lấy thức ăn từ trong bình Tịnh Ngọc đưa cho người của nhà hàng xử lý, nói muốn mở tiệc chiêu đãi khách quý nhất, vị đầu bếp kia nhất định phải thi triển tài hoa.
Khi Sở Phong vào lại phòng bao, hắn phát hiện đại hắc ngưu, hổ Đông Bắc nói chuyện rất hứng thú, vô cùng ân cần với cô gái, còn thiếu chút nữa thổ lộ vừa thấy đã yêu.
Còn cóc Âu Dương Phong thì xấu tính, kìm nén mình, một câu cũng không lên tiếng, đắc chí nhìn đám người kia.
Sở Phong lập tức đau cả đầu, tranh thủ thời gian gọi đại hắc ngưu và hổ Đông Bắc lại, nói bọn họ đừng ra sức lấy lòng, còn không thì quả thật Thọ tinh ngại tính mệnh mình dài.
“Huynh đệ, ta đã nói rồi, cạnh tranh công bằng. Sau đoạn tình của lão ca ta ở cao nguyên Thanh Tàng, mấy trăm năm qua, rốt cuộc ta đã động phàm tâm lần nữa, ngươi không thể bá đạo như thế.”
“Đúng vậy, Sở Phong huynh đệ, ta cảm giác được mùa xuân thứ hai của ta đã đến, lực sinh mệnh mạnh mẽ, ngươi đừng trộn lẫn hoài chứ.”
Hai tên lưu manh này muốn cạnh tranh với Sở Phong.
“Hai vị lão ca, đây là người đến từ núi Long Hổ, đô thành Đạo giáo đấy.’ Sở Phong cẩn thận thông báo.
Bất luận là đại hắc ngưu hay là hổ Đông Bắc, người nào cũng từng đi qua nơi đó, đồng thời nhìn thấy cô gái bị trấn áp bên trong hồ lô Thanh Bì. Lúc này biết rõ chân tướng, mặt bọn họ liền tái lại.
Đại hắc ngưu thì kêu lên bò... ò...
Còn hổ Đông Bắc thì thiếu chút nữa quay đầu bỏ chạy.
Tin tức quả thật muốn hù chết người ta mà. Tất cả bọn họ đều choáng nặng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng thì biến thành xanh lục hoàn toàn. Nhớ đến biểu hiện của mình lúc nãy, bọn họ chỉ muốn tát cho mình một bạt tai. Quả thật mất mặt mà!
Con cóc miệng méo mắt lác lúc này giải thích địa vị và gia tộc kinh người của cô gái kia cho hai người nghe.
Nghe đến đấu thần thú, ngao du vũ trụ, xem thần dược cửu chuyển như chậu hoa cảnh, đủ loại chuyện gần như hoang đường, đại hắc ngưu, hổ Đông Bắc tê cả da đầu, run lẩy bẩy, hận không thể lập tức chạy trối chết.
“Hù chết con trâu ta rồi.”
“Hù chết con hổ ta rồi.”
Thịt đại bàng, eo hổ yêu, thịt giao long Nam Hải đã được nhà bếp xử lý xong, biến thành món ăn đưa ra. Con cóc và đại hắc ngưu ân cần chiêu đãi, như muốn biến thành người phục vụ hầu hạ cô gái.
Cử chỉ của cô gái rất ưu nhã, ăn thức ăn một cách chậm rãi, ngẫu nhiên còn uống một ngụm rượu đỏ, rõ ràng là một cô gái thành thị, rất khó liên tưởng cô với thân phận kinh khủng kia.