“Tay nghề đầu bếp giỏi thật, có thể xưng là cấp đại sư, chỉ là nguyên liệu nấu ăn quá kém.” Cô gái bình luận.
Đám người Sở Phong nghe xong thì im lặng. Đây là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất trên Trái đất hiện nay. Tương đối mà nói, theo bọn họ nghĩ, tay nghề đầu bếp chẳng tính là gì, nguyên liệu thức ăn quan trọng hơn.
Nhưng cấp độ khác biệt, góc độ nhìn vấn đề cũng không giống nhau.
Cô gái lắc đầu nói: “Chất thịt đại bàng thuần huyết sẽ ngon hơn, máu sẽ có mùi thơm, còn thịt đại bàng trước mắt lại quá thô ráp, kém quá xa.”
“Ừm, trước đây ta đã từng ăn thịt giao long, có thể nói là trân hào. Hiện tại, món ăn này chỉ được xem là thịt rắn.”
Đây là lời bình của cô gái, khiến tất cả mọi người không phản bác được.
“Được rồi, ta về núi Long Hổ nghỉ ngơi.” Cuối cùng cô đứng dậy, mỉm cười chào tạm biệt mọi người.
“Chúng ta cũng đi.” Sở Phong nói.
“Đi đâu?” Cả đám lộ ra vẻ hoài nghi.
Sở Phong nói: “Hôm nay, sau khi ta nghe nói thành viên gia tộc đó ngày thường ngao du tinh hải, đi đấu thú, đổ thạch, săn bắn, ta cảm thấy rất kích động. Chúng ta cùng đi thể nghiệm cảm giác quân lâm thiên hạ một phen đi.”
“Thật sao? Đi đi đi!”
“Không thấy, nhanh như vậy đã không thấy tăm hơi.”
Đại hắc ngưu, hổ Đông Bắc hơi say rượu, muốn đuổi theo tiễn cô gái xinh đẹp kia đi, kết quả phát hiện cô gái trong chớp mắt đã biến mất, không còn thấy tăm hơi.
Thật sự quá nhanh!
Cô giống như thuấn di. Vừa rồi rõ ràng còn nhìn thấy bóng lưng uyển chuyển động lòng người của cô, kết quả đã bốc hơi khỏi nhân gian trong chốc lát.
Sở Phong có được Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhưng chỉ mới sử dụng, đã cảm nhận được sự đau nhức như kim châm. Trong khoảnh khắc, hắn nhìn thấy một luồng sấm sét xẹt qua, sau đó tất cả bình tĩnh trở lại.
Thần giác của vị tỷ tỷ này thật đáng sợ, đã sớm cảnh giác, sử dụng bí thuật áp chế năng lực đặc biệt của hắn, đủ để cho hắn không cách nào nhìn được.
“Thật đáng tiếc.” Sở Phong lẩm bẩm.
“Ngươi không sợ đau mắt hột sao?” Con cóc bĩu môi. Nó biết năng lực đặc biệt của hai mắt Sở Phong, âm thầm oán hận hắn to gan lớn mật, dám nhìn thấu chân thân của vị tiên tử tỷ tỷ kia.
“Suy nghĩ của ngươi quá bẩn thỉu rồi.” Mặt Sở Phong ửng đỏ, vừa nói dứt câu đã nện vào đầu con cóc một cái.
Oái!
Con cóc kêu lên đau đớn. Nó đau đến mức mắt muốn nổi đom đóm, lập tức giận dữ. Còn có thiên lý nữa không? Rõ ràng mắt ngươi nhìn loạn, tại sao lại nói ta bẩn thỉu? Đây chính là điển hình của vừa ăn cướp vừa la làng.
“Sở Phong, gia liều mạng với ngươi.”
Hiển nhiên, nó có muốn phản kháng cũng không được. Con cóc lại bị đánh cho tê người. Điều này khiến cho nó không cam lòng. Đường đường là thần thú, nhưng đánh không lại một con người.
“Một ngày kia, chúng ta tiến vào một tinh hải khác, nhất định có thể phát tài.” Sở Phong nhìn con cóc, cười hì hì nói.
“Ngươi muốn làm gì?” Con cóc rút lui.
“Đến lúc đó, đấu thú.” Sở Phong đáp.
“Cút đại gia ngươi đi.” Con cóc giơ chân, tức giận đến nổi trận lôi đình, muốn luyện cóc quyền với Sở Phong.
Một đám người lại rời khỏi Thuận Thiên.
Mấy ngày qua xa hoa trụy lạc, bọn họ giống như được tiếp địa khí. Ngày nào cũng ra vào hội sở, câu lạc bộ, uống đủ các loại rượu, ăn đủ thức ăn ngon.
Làm thế nào để quân lâm thiên hạ? Sau khi rời khỏi Thuận Thiên, bị gió đêm thổi vào, cả đám đều tỉnh rượu hơn một chút.
Người của gia tộc cô gái kia được ngao du tinh hải, đấu thần thú, đổ nguyên thạch cứu cực, qua lại với thiên nữ hoàng triều vũ trụ, bọn họ làm sao mà so sánh, cách biệt quá xa.
“Đủ khả năng mà. Chúng ta đến tài phiệt hóa duyên đi. Đám người đó từng muốn bắt cóc ta, chúng ta đến gặp, tùy tiện mượn ít bảo khố của bọn họ.”Sở Phong nói.
Khi hắn còn ở Võ Đang, đã từng có mấy đám người nhân lúc trời đêm đến bắt hắn đi, bởi vì lúc đó bọn họ cho rằng hắn đã bị phế.
Lúc đó lão tông sư đã từng nói, từng có quyền pháp tông sư đến nhà, so với lão tông sư còn muốn lớn tuổi hơn, âm thầm ra tay tấn công, mà còn không chỉ một người.
Đêm hôm ấy, lão tông sư cảm nhận được huyết khí cố nhân. Một người đến từ Bát Cực Môn, gần một trăm ba mươi tuổi, luyện quyền thông thần, ngày xưa đánh đâu thắng đó. Còn có một người xuất thân từ Bát Quái Môn, huyết khí như biển, quyền ý có thể diễn dịch ra năng lượng thần thông, quả nhiên kinh khủng.
Sở Phong vẫn luôn thèm nhỏ dãi với những cổ quyền phổ thông kia. Bây giờ hắn đã có lý do quang minh chính đại đến mấy chỗ đó một lần, lĩnh hội một phen.
“Đương nhiên, chúng ta thuận tiện ghé qua chỗ đám tài phiệt, mượn bọn họ ít đồ.” Sở Phong nói.
“Ta thích, tài phiệt trượng nghĩa nhất. Thiền trượng Kim Thân La Hán trong tay chúng ta là mang ra từ bảo khố của bọn họ đấy.” Đại hắc ngưu hưng phấn gật đầu.
Hổ Đông Bắc cũng gật đầu, biểu hiện đồng ý: “Đúng. Sau khi Côn Luân gặp rủi ro, bọn họ cũng giúp không ít. Bây giờ Côn Luân bị các phương cùng quản lý, cũng nên đòi hỏi chút lợi tức.
Hồi trước, một đám đại yêu Côn Luân gặp rủi ro, cảnh giới rơi xuống. Tất cả đều bỏ trốn, rời khỏi Côn Luân, dẫn đến nơi đó đổi chủ.
Có thể nói, tài phiệt đã bỏ biết bao nhiêu công sức, cùng với cung Ngọc Hư, Hải tộc quản lý Côn Luân, bài xích người cũ.
Sau khi đám người lão Lạt Ma tái xuất, đàm phán với người ở Côn Luân, muốn bọn họ rời đi.
“Ừm, chúng ta đến mấy nơi đó một lần, người của các phương nhất định sẽ thức thời, nhanh chóng rời khỏi Côn Luân.” Lão lừa già cũng đồng ý.
“Hoàng ngưu, luyện dược rốt cuộc cần những vật chất gì đặc biệt?” Sở Phong hỏi.
Lần này hắn cũng không định nhấc lên mưa máu, chỉ ra sức “làm bạn” với các thế lực, tìm kiếm một số vật có giá trị tăng cường bản thân mà thôi.
Số dị quả mà hắn có được cũng không ít, đủ để xé rách gông xiềng thứ sáu. Hắn muốn nhờ lò bát quái Thái Thượng núi Tử Kim thành phố Giang Ninh để nấu luyện.
Các loại dị quả trộn lại với nhau, cộng thêm các loại máu, có thể cho ra dược dịch, từ đó giúp cho hắn tiến hóa lần nữa.
“Máu thần thú. Cái này rất quan trọng. Nó có thể hóa mục nát tất cả. Nhưng vật này rất trân quý, người bình thường không nỡ dùng.” Hoàng ngưu chậm rãi nói.
Trước kia nó hơi lo lắng. Cho dù đã luyện ra được một chút tổ huyết từ cơ thể Hắc Minh Bằng Vương và hổ ngoài hành tinh, nhưng số lượng không nhiều.
Bởi vì, chân huyết ngưng dục ra từ hai sinh vật ngoài hành tinh này rất mỏng manh, cũng không tinh khiết.
“Nhưng bây giờ ta không cần lo lắng nữa. Máu thần thú quan trọng nhất chúng ta căn bản không thiếu.” Hoàng ngưu nhìn con cóc.
Con cóc lập tức ngồi không yên, không khỏi chột dạ, trợn mắt nói: “Nhóc con, tròng mắt ngươi nhìn loạn cái gì đấy? Cẩn thận gia đánh cho ngươi một trận.”
Bây giờ nó đang bị miệng méo mắt lác, còn chưa khôi phục lại được, tướng mạo thật sự có chút xấu xí, so với hoàng ngưu xinh đẹp chẳng khác nào hai thái cực.
Hoàng ngưu ngoắc ngoắc tay với nó, ra hiệu ước chiến.
“Không sai, chúng ta không thiếu máu thần thú.” Một đám người đều gật đầu, sau đó cười to lên.