“Gia không chơi với các ngươi nữa.” Con cóc run rẩy, sau đó nhảy lên cao, giống như muốn chạy trốn.
Thật đáng tiếc, nó bị một tay Sở Phong giữ chặt, trấn áp thô bạo.
“A, ta là thần thú của đệ nhất gia tộc ở Trái đất, ai dám động đến ta. Tiên tử tỷ tỷ, cứu mạng.” Con cóc tê tâm liệt phế kêu thảm, như quỷ khóc sói gào.
“Do dự cái gì? Ta đã tìm được nguyên liệu luyện thuốc, chỉ bảo ngươi hiến chút máu thôi mà. Đến lúc đó ta sẽ chia cho ngươi dược dịch, thần đan, tuyệt đối có thể giúp cho ngươi tiến hóa.”
“Nói bậy, máu của ta là máu thần thú, đan dược đưa cho ta có thể đền bù tổn thất sao?” Con cóc không phục.
“Ngươi không thấy mỗi ngày nông trường lấy được nhiều sữa bò như vậy à? Vậy những con bò đó ăn gì? Chỉ toàn là cỏ xanh mà thôi. Ngươi cũng giống như vậy, cống hiến chính là máu thần thú, nhưng chỉ cần tùy tiện ăn chút gì đó là có thể lấy lại.”
Con cóc nghe xong liền phẫn uất: “Sở điên kia, ngươi quá thiếu đạo đức rồi, có cần ví von như thế hay không? Gia liều mạng với ngươi. Ngươi xem ta là con bò sữa à.”
“Thành thật một chút đi, ồn quá.” Đại hắc ngưu nói.
Con cóc quay đầu, liếc mắt nhìn đại hắc ngưu: “Này, ngươi không phải trâu sao? Sao không thấy ngươi cho sữa vậy? Ngươi đúng là vô dụng. Ngươi to xác như thế, hẳn mỗi ngày phải cho nhiều sữa mới đúng, tại sao một giọt cũng không thấy?”
Không thể không nói, cái miệng này của nó đúng là của nợ.
Đại hắc ngưu đã hóa thành hình người, nhưng sau khi nghe xong, gương mặt giống như bị oan, hận không thể một ngụm cắn chết con cóc.
"Bò....ò...!"
Phanh phanh phanh...
“Con trâu chết kia, ngươi dám đánh lén ta. Hãy xem cách sơn đả ngưu quyền của ta, cách một hổ Đông Bắc vẫn có thể đánh ngươi như thường. Đây chính là vô địch thiên công.”
Rống! Con hổ Đông Bắc rống to: “Nòng nọc nhỏ, ngươi muốn chết à?”
Mặt mũi con cóc bị đánh bầm dập, bay tứ tung: “Mẹ nó, thì ra truyền thuyết là có thật. Mông lão hổ cái không thể sờ được. Ta chỉ mượn lực, muốn cách sơn đả ngưu, ngươi gấp cái gì.”
"Bò....ò...!"
"Rống!"
"Oa!"
“Con ơi con ơi...”
“Cháu trai, ngươi kêu ai là con đấy? Dám dùng móng lừa đen gạt chân của ta, gia đánh chết ngươi.”
Nơi này lập tức gà bay chó chạy.
Sở Phong đau cả đầu.
Hoàng ngưu thì rất yên tĩnh ở một bên xem náo nhiệt, nhắc nhở mọi người: “Con cóc này cố ý khiêu khích. Nó muốn thừa dịp chạy trốn, các người hãy đánh nó đi.”
“Con nghé con, ngươi rất đáng hận, có ngon thì đơn đả độc đấu với gia đi. Ôi chao má ơi, đánh người không đánh mặt. Ai còn dám hạ độc thủ với gương mặt anh tuấn của ta, ta liều mạng với hắn. Ớ, hổ Đông Bắc, ngươi muốn chết sao? Ai ui, con trâu đen không có sữa kia, ngươi chán sống rồi à?”
....
Sau đó, Sở Phong cũng không đau đầu nữa, cùng với hoàng ngưu còn có kim điêu ngồi cùng một chỗ, say sưa nhìn đám người kia vật lộn, tùy ý để bọn họ giày vò.
Cuối cùng, con cóc kia rất thảm, một mình khiêu chiến đám người, muốn thừa dịp rối loạn mà đào tẩu. Kết quả bị hoàng ngưu tham gia vây đánh.
“Mẹ nó, đáng tiếc cho gương mặt anh tuấn vô song, đẹp trai vô địch khắp vũ trụ này bị các ngươi đánh thành hình dáng chẳng ra sao cả. Ôi chao má ơi, đau chết gia.”
Vốn con cóc đã bị cô gái ở núi Long Hổ nhấn một ngón tay, làm cho miệng méo mắt lác, bây giờ lại càng không chịu nổi. Mắt bầm xanh, môi sưng như hai khúc lạp xưởng, đầu nổi từng cục u, mặt sưng phù như đầu heo.
“Thật sảng khoái!” Mặc dù trên gương mặt hắc ngưu cũng có một mảnh xanh tím, nhưng gã vẫn cảm thấy thần thanh khí sảng.
“Con trâu không có sữa.” Con cóc quay đầu lại nói.
Lập tức mặt đại hắc ngưu đen lại, cực kỳ khó chịu, mũi xì khói trắng. Đại gia ngươi, con cóc đáng chết, đúng là ăn đòn còn chưa no mà.
Ven đường, Sở Phong im lặng rời đội, bảo bọn họ ở đằng trước chờ hắn.
Hắn đi suốt một đêm đến dưới chân núi Thái Hành. Thị trấn Thanh Dương quê của Sở Phong nằm ngay chỗ này.
Hắn tự mình đến gặp Triệu Tam Gia, để lại cho ông chút dị quả. Cung Đại Lôi Âm cũng là ông cho hắn.
Hắn cũng đến tiệm tạp hóa, âm thầm gặp bác Lưu, cũng để lại dị quả cho ông.
Lúc trước, khi hắn còn ở thị trấn, hai người này chẳng khác nào người thân của hắn.
Sở Phong đến nhanh mà đi cũng nhanh. Đây không phải lần đầu tiên hắn trở về, nhưng tất cả đều âm thầm tiến hành, không muốn để người ta phát giác, mang đến phiền phức cho hai người.
Mấy ngày sau, các đại tài phiệt đều bàng hoàng. Theo như lời bọn họ nói, Sở điên là một tên cường đạo, đến cướp sạch, mang theo một số dị thú, chẳng khác nào cá diếc sang sông.
Lúc này, bọn họ rất ôn hòa, không tiến đánh tài phiệt như trước, diệt tính mạng người, mà rất khách sáo mượn đồ vật trong kho gia bảo, nhưng đó lại càng ghê tởm hơn.
Thư tịch trận vực, văn hiến bản độc nhất. Mò được mấy quyển này, khiến cho Sở Phong giống như nhặt được chí bảo.
Điều khiến cho Sở Phong cảm thấy đáng tiếc chính là, hắn không tìm được vị trí của Bát Cực Môn, cũng không tra được Bát Quái Môn ở chỗ nào. Hắn muốn luận bàn quyền đạo Thái Đẩu với hai vị một trăm ba mươi tuổi kia một phen.
“Châu chấu đến, các vị tranh thủ di chuyển bảo khổ. Tên khốn Sở Phong đã tìm được bản chép tay của thiên sư thông cổ liên minh chúng ta, thật đáng hận.”
Thông cổ liên minh tức giận muốn thổ huyết. Lần trước đã bị Sở Phong công chiếm, lần này lại đến nữa.
“Đáng hận. Một bó thẻ tre bạch ngọc ghi chép văn minh của chúng ta cũng bị lấy đi. Đây là vật thần thoại. Tại sao các người lại không nói sớm, để chúng ta cảnh giác trước chứ.”
Đám người Sở Phong điên cuồng hành động, giống như châu chấu quá cảnh, cướp sạch những thứ cần thiết. Bọn họ muốn luyện dược, muốn tăng cường bản thân, từ đó tiến hóa thật nhanh.
“Hoàng ngưu, còn thiếu cái gì nữa?”
“Còn thiếu gỗ bị sét đánh. Tốt nhất là gỗ đào mấy ngàn năm, bị sét đánh nhưng vẫn còn sống. Đương nhiên dị thụ khác bị sét đánh cũng được.”
Hoàng ngưu nói. Loại gỗ bị sét đánh nhưng bất tử ẩn chứa một sợi sinh cơ tiên thiên, rất hiếm có. Khi luyện dược tất có thể bảo chứng thành đan.
Nhưng bọn họ cướp mấy nhà cũng không tìm được.
Sau đó không lâu, Long Nữ nhờ người đưa tin, báo cho Sở Phong biết Đông Hải có gỗ bị sét đánh, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Bởi vì sào huyệt Chân Long có một phần là dùng gỗ bị sét đánh dựng thành.
Sở Phong nghe xong, lập tức mắt trợn tròn. Nơi dừng chân của Chân Long là được dựng từ gỗ bị sét đánh?
Trong vũ trụ, tại một vùng tăm tối.
Lúc này, cách Trái đất rất xa, từng điểm kim quang sáng bóng, băng lãnh mà thâm thúy xuất hiện, là chiến hạm với thân ảnh khổng lồ.
Oành.
Nó khai hỏa, trực tiếp hủy diệt một tinh cầu đằng trước.
Sự yên tĩnh bị phá vỡ, bên trong tinh không xuất hiện khí tức khủng bố.
Có thể nhìn thấy, phía sau chiến hạm khổng lồ kia là vô số những chiến hạm khác, đơn giản chỉ muốn bao phủ mảnh tinh không này.
Sau đó không lâu, sau khi thực hiện nhảy vọt không gian một lần nữa, bọn chúng đã từ lỗ sâu chui ra, tiếp cận Thái Dương Hệ, mục tiêu là Trái đất.
Điều này chú định một cơn bão thật to sắp đến.