Bọn họ xem người sẽ xuống đây sau này chính là đối thủ cạnh tranh, thế nhưng khi nhìn thấy bọn chúng chết thảm như thế thì cũng có cảm giác mèo khóc chuột.
"Cũng còn may chúng ta đã xuống từ sớm, muốn ra tay với chúng ta thì cần dựa vào bản lĩnh thật sự, không có gì mà phải lo lắng hết!" Có người nói.
Công chúa Lâm lại có tâm trạng rất khác thường, cô ta thực sự không nghĩ tới mỗi một lần có tin tức của Sở Phong thì đều là những tin tức có tính bùng nổ mạnh mẽ như thế, người này đúng là không làm người ta sợ chết thì không bỏ qua.
Khi nghĩ đến tiền đặt cược của mình với Sở Phong, trong lòng của cô ta hơi loạn, nhưng cô ta nhanh chóng cố gắng bình ổn lại tâm trạng của mình, sau đó thì thầm nói: “Thiên kiêu ngoại vực (thiên kiêu : người thời Hán gọi Thiền Vu của Hung Nô là con trời), thần tử các nơi, thậm chí đến cả hoàng tử cổ hoàng cũng muốn tới nơi này, để ta nhìn xem hắn có thể tiếp tục nghịch thiên hay không.”
Sau đó cô ta lại lắc đầu, ở trên một số hành tinh thì thiên kiêu trẻ tuổi quả thực chính là đứa con được trời cao lựa chọn, mạnh mẽ hơn người bình thường, bọn họ đều muốn xuống đây. Bậc cha chú của cô ta cũng đang lo lắng, đến lúc đó nhất định phải nhờ vả ngôi sao mạnh mẽ xếp hạng thứ một trăm trong đó làm truyền nhân đạo nho chính thống mới được.
"Cái tên Sở Phong này hơi không bình thường, các ngươi nói xem liệu sau này hắn thực sự có thể đánh bại những hoàng tử, phật tử kia không?”
"Hành tinh này bây giờ đã sa sút, số mệnh đã hết, cũng không thể tiếp tục sinh ra những nhân vật kinh khủng ngất trời như ngày xưa nữa, tên Sở Phong này mặc dù không tệ nhưng có lẽ không thể so sánh được với những thần tử, thánh nữ kia, chênh lệch quá lớn rồi!"
Đây thái độ của mấy người ở Bắc Cực.
Cho dù đều là người ngoài hành tinh đáp xuống trái đất nhưng thân phận cũng có sự khác biệt, có một số người nổi tiếng ở trên hành tinh cổ kim, đi ra từ truyền nhân đạo nho chính thống, cũng có thể coi như đứa con được trời cao lựa chọn.
Dù sao thì đây cũng chỉ là một nơi bỏ đi, một nơi hoang dã thô sơ, một nơi toàn sinh vật lạc hậu như này làm sao có thể so sánh được với những thần tử ở trên những hành tinh ánh sáng tiến hóa văn minh được?
"Thật đáng tiếc quá, ta là ngoại lệ, haizz.” Ở giữa không trung, Sở Phong ngồi trên lưng con chim đại bàng to lớn cùng với bộ dạng thất vọng.
Hắn có ý gì? Mọi người vẫn đang xem phát trực tiếp, ai ai cũng đều nhìn chằm chằm vào màn hình, thật sự không biết câu nói của anh ta là đang tiếc nuối hay cảm khái cái gì.
"Làm sao rồi?" Mấy người Đại Hắc Ngưu điều động đĩa bay tiến đến gần đó, bọn họ hơi lo lắng.
Sở Phong lắc đầu, nói: "Vốn đã nói, trấn áp thần tử làm tôi tớ, bắt lấy thánh nữ làm ấm giường nhưng kết quả ta lại không cẩn thận giết hết tất cả rồi.”
Mọi người: ". . ."
Ngất xỉu!
Tất cả mọi người đều cảm thấy không còn gì để nói, cái tên này quá kiêu ngạo rồi, cho dù thực sự muốn làm như thế thì mấy câu này hắn nghĩ thầm trong lòng là được rồi, nghĩ thế nào lại trực tiếp dùng bộ dạng cực kỳ u buồn nói ra câu đấy ở trên phát sóng trực tiếp toàn cầu.
Ở trên Lao Sơn, một ngọn núi nổi tiếng bị tổ chức Sinh Vật Thiên Thần chiếm giữ, Lâm Nặc Y vốn đang yên lặng xem phát sóng trực tiếp, sau khi nghe được lời hắn vừa nói thì sắc mặt lặp tức biên sthanhf màu đen.
Nói gì vậy không biết? !
"Người anh em, kiềm chế một chút, bây giờ vẫn đang phát sóng trực tiếp, rất nhiều người đang nhìn ngươi đó!" Đại Hắc Ngưu nhanh chóng nhắc nhở.
"Ơ, không sớm nói!" Vèo một tiếng, Sở Phong đã biến mất, tiến vào trong đĩa bay.
"Sở Phong, ta muốn sinh con với ngươi nhaaaa!"
Lúc này, có không ít các cô gái trẻ tuổi đã tiến hóa không rụt rè chút nào mà lớn tiếng reo hò về phía màn hình,mặc dù họ biết hắn không gnhe được nhưng vẫn rất vui vẻ và kích động hô lên.
Cho dù nói gì đi nữa thì mức ảnh hưởng của trận chiến này vẫn rất lơn, khiến cho nhân khí của Sở Phong tăng lên cao vút.
Sau đó không lâu, có một chiếc đĩa bay bay ngang qua bầu trời, tiến về phía núi Côn Luân.
Bây giờ núi Côn Luân đã trở thành khu vực đồng quản lý.
Đợi một lúc thì một số tổ chức có thực lực mạnh mẽ như tài phiệt, Cung Ngọc Hư, Hải tộc đều có đại biểu ở đây, lúc trước cảnh giới đại yêu của núi Côn Luân ngã xuống nên không còn cách nào khác phải rút lui khỏi đây, từ đó nơi này đã bị người ta chiếm đóng.
Hiện nay đám người lão Lạt Ma, Ngao Vương đã trở lại, nhưng kết quả những người kia vẫn không muốn rút lui, cho nên mấy ngày nay hai bên đều đang cò kè mặc cả, muốn chia đôi lợi ích từ núi Côn Luân.
Thực lực của Lão Lạt Ma rất mạnh, có nắm giữ một môn phương pháp hô hấp kim thân la hán đẳng cấp, anh ta tính tình không tệ, mặc dù bây giờ đã có đạo hạnh tinh thâm, nhưng cũng không hề huênh hoang làm lớn chuyện.
Ngao Vương càng không cần phải nói, từ lâu đã đứng đầu một nhóm người mạnh mẽ đột phá sáu đạo gông xiềng, bây giờ càng lợi hại hơn.
Đại yêu núi Côn Luân không có vội vã ra tay đuổi người, từ đó khiến cho những người kia ôm tâm trạng may mắn, hy vọng có thể được chia một ít khu vực ở đây, không chịu rời đi.
Có điều, thế giằng co bị phá vỡ, không ít người trở nên hoang mang đang chuẩn bị rút đi ngay lập tức.
"Chạy mau thôi!"
"Làm sao vậy?"
"Sở Phong đến rồi, căn cứ theo tin tức dò la thì hắn muốn giết hết tất cả những người không chịu rút lui."
Núi Côn Luân đại loạn, sự yên tĩnh thường ngày bị phá vỡ và tình hình bế tắc ở đây cũng được hóa giải.
Khi sở Phong bước ra ngoài từ đĩa bay thì nhìn thấy một đám người đang hốt hoảng chạy trốn, vẻ mặt hắn lúc đó trông rất hoang mang, cảm giác khó hiểu không biết những người này bị làm sao.
"Các vị, mọi người chạy trốn cái gì vậy, ngồi xuống nhờ một chút nào?" Hắn ở phía sau hô to.
"Chạy mau thôi, Sở Ma Vương muốn giết người rồi, muốn tàn sát chúng ta, trốn nhanhh!"
Đám người kia giống như bị điên rồi, liều mạng chạy trốn, quả thực chỉ căm hạn mình không thể sinh ra thêm đôi chân nữa, ai nấu cũng đều chạy nhanh như chớp, như vội vã muốn đi đầu thai vậy.
Rất nhiều người bị dọa sợ đến mức sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Đám người Ngao Vương, Mã Vương, Báo Tuyết Vương, nhện tịn Bàn Vương từ trong núi đi ra nhìn thấy cảnh này không khỏi nở nụ cười mỉm.
"Danh hiệu của Sở huynh đệ đúng là dùng rất tốt, chỉ cần đưa mặt ra cũng không cần nhiều lời đã khiến đám người kia bỏ qua lợi ích của Côn Luân mà chạy trốn ngay lập tức, quả thực là ..... dũng mãnh nha!”
Thực ra, rất nhiều người đều cảm thấy, cái tên Sở Phong có thể dùng như một ôn thần, mới chỉ đứng ở đây mà gây nên được hiệu quả dẹp yên đường phố.
Tiếng ầm ầm vang lên, một đám đại yêu ở núi Côn Luân đều xông ra ngoài, cảm giác gặp lại vô cùng thân thiết, tất cả đều bởi vì cùng gặp khó khăn mà sinh ra cảm tình.