Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 771 - Chương 787: Sinh Con Cho Sở Phong (3)

Thánh Khư Chương 787: Sinh con cho Sở Phong (3)

"Người anh em Sở Phong, thực sự đúng là càng ngày càng lợi hại, danh chấn thiên hạ, ngay cả người ngoài hành tinh cũng chỉ nói giết là giết hết, sảng khoái nha.”

Sau nhiều ngày không gặp, đạo hạnh của cả đám đại yêu đều được nâng cao, rất nhiều người đã tiết hóa lên được tần cao hơn, nhưng có điều chắc không có ai có thể xé rách được đạo gông xiềng thứ bảy.

Lão Lạt Ma rất lợi hại, nhưng cũng không thể bước lên được tầng gông xiềng kia.

Bởi vì, phấ hoa và trái cây có ở trên mặt đất hiện nay chỉ có thể thúc đẩy sinh linh tiến hóa đến giai đoạn đạo gông xiềng thứ sáu mà thôi.

Lão Sư Tử nhìn Sở Phong, thần sắc hơi phức tạp, nó chính xác là bị hàng phục làm thú cưỡi cho lão Lạt Ma, trở thành một thành phần của núi Côn Luân.

Lúc trước, khi đông tây phương đại chiến thì lão Sư Tử chính là đánh đâu thắng đó, không có gì có thể cản nổi, gần như một nhân vật bất khả chiến bại, nó chưa bao giờ nghĩ đến Sở Phong ngay hôm đó lại có thể lợi hại giống như bây giờ.

Nơi này rất náo nhiệt, mọi người cụng chén cạn ly, Côn Luân trở về trong tay đại yêu lần thứ hai, càng vui mừng hơn bởi vì Sở Phong cũng quay về rồi nên bọn họ mới mở tiệc ăn mừng.

Cuối cùng Sở Phong cũng nhìn thấy con gái của Mã Vương, thân cao tới hai mét!

Mã Vương với cái đầu lớn chọc lóc bóng loáng của mình đang dắt theo con gái đi tìm kiếm Sở Phong ở trong đám người đông đúc, chỉ sợ vừa mới quay đầu Sở Phong đã chạy mất.

"Người anh em, ngươi trốn cái gì thế, theo ta thấy con gái của Mã Vương cũngrất đẹp nha, ta thấy mà yêu." Đại Hắc Ngưu ở phía sau hô to.

Đôi tai của Mã Vương rất nhạy bén, mặc dù ở khoảng cách rất xa nhưng cũng có thể nghe thấy mấy lời kia, lập tức cả giận nói: "Lão Hắc, ngươi có ý gì? ! Lại muốn đánh chủ ý lên con gái của ta sao? Ta liều mạng với ngươi!"

"Sở Phong đẹp trai quá đi mất, ta muốn sinh con với ngươi nha!”

Cuối cùng Sở Phong cũng trốn thoát khỏi chỗ đó, mới hơi yên tĩnh được một chút thì đột ngột có một giọng nói vang lên dọa cho hắn giật nảy mình.

Khi hắn quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái trẻ xinh đẹp kinh người đang lắc lắc cái eo nhỏ của mình, trang điểm kiểu sương khói mờ ảo, cực kỳ quyến rũ mà chạy về phía hắn.

"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Sở Phong kinh ngạc, không hiểu sao cô gái trẻ này lại chạy tới Côn Luân rồi, đoán rằng vị lão đạo sĩ kia có lẽ cũng ở cách đậy không xa.

"Ông nội của ta muốn vào vạn thần chi hương, chúng ta đã đến Côn Luân được nhiều ngày rồi, Sở Phong đẹp trai phóng khoáng nha, ta đặc biệt nhớ ngươi.” Đôi mắt to của cô gái trẻ nổi loạn chủ động liếc qua, vô cùng quyến rũ.

Sở Phong sợ hết hồn, mặc dù cô gái này vô cùng thành thục, xinh đẹp hiếm thấy nhưng thực ra cũng mới chỉ có mười hai mười ba tuổi thôi, vẫn còn lâu mới thành niên.

Hắn cảm thấy cần ăn chút điểm tâm nhẹ, cõng trên lưng tiếng oan ở cùng một chỗ với cháu gái của lão đạo sĩ kia, lỡ như lão gia hỏa kia xuất hiện thì nhất định sẽ xảy ra một trận náo loạn gà bay chó sủa.

Đặc biệt là vị thiếu nữ này quá lớn mật, ngay cả câu nói muốn sinh con cũng có thể tùy tiện nói ra được, nếu để lão đạo sĩ nghe thấy còn không biết sẽ hiểu lầm đến mức nào đâu.

Đột nhiên, Sở Phong nghe thấy tiếng quát khẽ của lão đạo sĩ, cùng với đó là tiếng mắng chửi ầm ĩ.

"Ngươi là cái đồ lỗ mũi trâu, lão mỏ dài, chó mực tinh, ngươi có biết đại gia ta là ai không? Ta chính là em trai ruột của thần tiên tỷ tỷ chủ nhân ngày xưa củ Côn Luân, vậy mà ngươi dám ở đây ngang ngược với ta? Ai u, lão đại gia ngươi thật đáng chết, vậy mà dám đánh ta, ông nội ngươi liều mạng với ngươi đây!”

Ở xa xa là một trận náo loạn.

Khi Sở Phong đến thì nhìn thấy mặt mũi của con cóc Âu Dương Phong bầm dập hết lên, có vẻ như bị đánh không nhẹ, nhưng trong miệng nó vẫn không hề phục, chửi ầm lên với lão đạo sĩ, gương mặt của lão đạo sĩ bực bội giống như bị oan ức.

"Mũi trâu, ngươi lại đánh ta một cái nữa thử xem? Mịa nó, lại dám đánh thật sao. Đại gia ngươi, nếu ngươi còn dám đụng đến ta thì ta sẽ để cho tên Ma Vương Sở Phong kia đi quyến rũ cháu gái ngươi! Ai ui, đau chết ông nội ngươi rồi, đạo sĩ dởm từ đâu tới không biết, sao lại lợi hại như thế!”

Con cóc kia bị chỉnh vô cùng thảm nhưng ngoài miệng vẫn không chịu khuất phục.

Khi lão đạo sĩ quay đầu lại thì đúng lúc nhìn thấy cháu gái của ông ta kéo Sở Phong đi tới, khuôn mặt vô cùng oan ức lập tức chuyển thành xanh mét, cả giận nói: “Ten tiểu tử kia, ngươi lại dám quyến rũ cháu gái của ta, thật sự bị con cóc này nói trúng rồi sao.”

Giờ phút này Sở Phong cảm thấy mình cực kỳ oan nha!

"Đạo trưởng, có khoẻ hay không." Sở Phong thấy sang bắt quàng làm họ, nói: "Đã lâu rồi khong gặp, hình như đạo trưởng càng ngày càng có tiên khí.”

"Có tiên khí cái lông, tên lão đạo tặc tử này xác thực là một lão du côn, vừa này đúng là không ra thứ gì!” Con cóc nói.

Bang bang bang. . .

Đột nhiên Âu Dương Phong kêu thảm thiết, hóa ra đã bị đánh bay lên.

Sáng sớm ngày thứ hai, một chiếc đĩa bay đi ngang trời, Sở Phong đã lên đường, đồng ý với Long nữ đi đến hang ổ của Đông Hải Chân Long.

Đi cùng với hắn còn có Hoàng Ngưu, Đông Bắc Hổ, lão Lư, Kim Điêu, Đại Hắc Ngưu.

Đương nhiên, cũng không thể thiếu Âu Dương Phong, ngoài ra Âu Dương Phong còn lấy danh nghĩa của Sở Phong mà mời được cô gái trẻ kia lên đĩa bay, trực tiếp lừa mang đi.

Nó chính là muốn trả thù vị lão đọa sĩ kia, bởi vì không mang ông ta theo, hơn nữa nó còn để lại cho ông ta một bức thứ, nói rằng ông ta chờ làm ông ngoại đi!

"Oa ô ô!" Sáng sớm, ở trên núi Côn Luân, lão đọa sĩ nổi trận lôi đình, sau đó vội vàng theo nhanh một mạch về hướng đông. Thế nhưng đã không thấy bóng dáng đĩa bay từ lâu.

Nó tiếp giáp với biển rộng, sừng sững nhìn sóng lớn vỗ vào bờ, sóng lên sóng xuống, đại dương chập trùng. Vào thời kì cổ đại, nó đã từng bị gọi là ngọn núi ngục tù, tục xưng là núi Lao, nó là một trong những đỉnh núi cổ ven biển cao nhất Trung Quốc, cũng là ngọn núi đầu tiên nằm trên biển.

Từ thời kì Tiên Tần đã có một nhóm người cầu tiên học đạo tới đây nghiên cứu phương pháp trường sinh. Hơn nữa còn từng được chí thư ghi lại: Vương Phu Soa đã từng trèo lên núi Lao, đạt được linh bảo, đắc đạo thành tiên.

( Tiên Tần : giai đoạn lịch sử của Trung Quốc trước khi nhà Tần thống nhất)

Xa xa, sóng bạc đánh lên vách đá, biển xanh cuồn cuộn ầm ầm dậy sóng. Trên đỉnh núi cao cao có những cây thông xanh biếc, xen lẫn với những cây bách tươi mới xinh đẹp, cứ như ngọc bích được đánh bóng mà thành, xung quanh có sương trắng năng lượng nồng nặc bay lượn, là điển hình của một nơi linh cảnh thắng địa.

Kể từ sau khi thiên địa dị biến, núi Lao lại càng thêm bất phàm, cây cỏ trên núi đều phát ra ánh sáng, bất kể là những đóa hoa muôn hồng nghìn tía hay là những cây dây leo tử đằng xanh biếc, toàn bộ đều mang theo linh tính.

Bình Luận (0)
Comment