Chắc hẳn là những đại tông sư ngày xưa đều là lĩnh vực nghịch thiên, tất cả đều nhằm vào Long Tộc, nơi này gần như là đường bằng phẳng, không có uy hiếp gì.
"Ha ha ha. . ." Cóc Âu Dương Phong cười không ngừng, nó quay đầu lại liếc xéo Sở Phong, nói: "Ông nội ngươi phải đi cướp đoạt cơ may của mình đây, chờ ta trở thành cao thủ cảnh giới Tiêu Dao, khi trở về sẽ cho ngươi làm vật cưỡi của ta, ha ha!"
Khuôn mặt của Sở Phong lập tức đen kịt lại, cái tên này hóa ra vẫn luôn không phục hắn, lại còn muốn tạo phản, thu hắn làm vật cưỡi, quả thực là. . . Muốn ăn đòn đây mà!
"Nòng nọc nhỏ, đừng có vội hả hê, mày mau tranh thủ thời gian đi tới phía trước hái long huyết thảo đi, cũng ném ra đây mấy cây Lôi Kích Mộc!" Hổ Vương hô lên, hai mắt hắn sáng lấp lánh, vẻ mặt vẻ ước ao.
Thực sự là chuyện này cũng nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Đại Hắc Ngưu cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cái con con thích ăn đòn đó thế mà lại có thể đi vào bên trong như dẫm trên đất bằng, thực sự có thể đi vào tổ rồng!
Ầm!
Đúng lúc này, con cóc đột nhiên kêu lên thảm thiết, ngay chỗ nó đang đứng xảy ra một vụ nổ lớn, thời khắc này toàn thân nó cháy đen, vừa nhảy nhót liên tục vừa nhanh chóng lùi về phía sau chạy trốn.
"A, cứu mạng với!"
Lúc này đây, trực giác của nó cho nó biết, nó sắp xong đời rồi, cái cảm giác đồng điệu trước kia giờ đây đã biến mất, nơi này hiện tại cực kì nguy hiểm đối với nó.
Phanh phanh phanh. . .
Con cóc nhìn cực kì thê thảm, hầu như là cả một đường bị bắn nổ bay ra ngoài, máu thịt be bét, một chân suýt chút nữa đã gãy lìa, trong miệng vẫn còn liên tục gào thét thê thảm.
Điều này làm cho sắc mặt mấy người ở sau đều thay đổi, kinh sợ hơi lùi lại. Sở Phong nhanh chóng ném xuống mấy khối từ tinh, tất cả đều đã được khắc phù hiệu lĩnh vực lên trên, chúng rơi vào bên trong phế tích, Sở Phong điều khiển chúng tới tiếp viện con , giúp nó thoát vây.
"Gào!" Con cóc kêu to.
May mà nó mới đi vào không bao nhiêu bước, không tính là quá xa biên giới, nếu không thì hôm nay nó chắc chắn phải chết ở nơi đây.
Chờ đến khi nó ra ngoài toàn thân đều tỏa ra mùi thịt nướng, thân thể cố gắng chống đỡ vụ nổ giờ đây tràn đầy vết rạn, một chân đã gãy, thậm chí còn suýt chút nữa rơi khỏi người.
Âu Dương Phong phiền muộn muốn đâm đầu xuống đất, thân là Thần Thú, trực giác của nó vô cùng nhạy bén, có lúc các loại nhận định của chúng nó đều căn cứ vào loại thần giác bản năng này. Hôm nay nó cũng có cảm giác rất mãnh liệt, chẳng qua vào trong được một lúc liền đột nhiên đã thay đổi.
"Đây vẫn còn là người một nhà sao, hố người của mình như vậy thật không thể chịu được!” Con cóc phẫn nộ, quay đầu về phía sào huyệt Chân Long gào thét.
"Đừng có gọi nữa, bên trong cơ thể ngươi có lẽ là có máu rồng, nhưng không đủ thuần túy, cho nên cuối cũng vẫn bị ngăn chặn lại!" Sở Phong nói.
Vùng đất này đã từng được bày bố lĩnh vực, chỉ cho phép Chân Long thuần huyết gần bình an tới và đi vào, còn những sinh vật khác đều không được phép. Nếu như không đủ điều kiện đi vào, vậy thì cũng chỉ có thể dựa vào thủ đoạn lĩnh vực để phá giải.
Sở Phong đi tới, nhặt mấy chỗ xương gãy của con cóc lên.
Âu Dương Phong lập tức nước mắt lưng tròng, nói: "Cảm ơn nha."
Nhưng ngay sau đó nó lại kêu thảm thiết: "Gào, ngươi muốn mưu sát a, buông tay, chân ta đã đứt, ai u, ta phục rồi, đại ca, ngươi là anh trai ruột của ta, mau buông tay, ta thề, không bao giờ dám nói để ngươi làm thú cưỡi nữa!"
Sở Phong vỗ vỗ tay đứng lên, từ trên cao nhìn xuống con cóc sau đó đi tới biên giới phế tích, hắn bắt đầu trầm ngâm nghiên cứu.
Chuyện này khá tốn thời gian, hắn phải không ngừng thôi diễn, cuối cùng Sở Phong di chuyển, tiến vào bên trong phế tích, hắn muốn lấy một cái cây Lôi Kích Mộc ra, mấy người khác thấy vậy cũng theo vào, muốn hiệp trợ hắn, họ nghe hắn ra lệnh, không ngừng lấy ra từ tinh.
Nhưng sau khi bọn họ đi vào trong không lâu thì có một vầng sáng màu đen mang theo năng lượng to lớn vọt tới, nổ cho bọn họ mặt mày xám xịt, vết máu đầy người, một đường chạy trốn vô cùng chật vật, tình cảnh cực kì thê thảm.
"Mẹ, đây là sấm Thái Âm, chính là chân âm đó, đây là cái tên tông sư lĩnh vực chó má nào bày cái xuống lĩnh vực như vậy, thật sự quá hố những người tới sau rồi!"
Cả đám người đều không cam lòng.
Cơ thể mỗi người bọn họ đều mang theo tổn thương to to nhỏ nhỏ, thậm chí còn bị ho ra máu.
Không phải Sở Phong không mạnh mà là quả thực nếu để hắn bây giờ đối mặt với lĩnh vực của đại tông sư, chênh lệch quá to lớn.
Chỉ có một chuyện khiến cho người ta có thể vui mừng đó là, nơi này khi xưa đã bị đánh cho tàn phế, nếu không thì chắc chắn bọn họ chỉ cần vừa bước chân vào liền lập tức phải chết!
Sở Phong rất bất đắc dĩ, hắn nghĩ lại về những bức chạm khắc bằng đá Long Nữ đưa cho hắn, nơi đây đã từng có một vị có lĩnh vực đạt tới mức độ đại sư, bố trí chung quanh tổ rồng, muốn dựa vào nơi này mà Niết Bàn. Thế nhưng, vị đại sư lĩnh vực kia đã thất bại, bản thân trước khi chết chỉ lưu lại một số những bức chạm khắc lên đá.
Sở Phong đã ghi nhớ tất cả ở trong lòng, hắn nhanh chóng nhớ lại, sau khi nghiêm túc suy nghĩ rất lâu cũng đã có chút ý tưởng.
Hắn thử nghiệm lần thứ hai, kết quả, khắp vùng đất này lại một lần nữa vang lên những tiếng gào khóc thảm thiết.
"Ai u, đau chết Hổ Gia ta rôi, ta không muốn mạo hiểm nữa đâu!"
"Người anh em, lần này ngươi lại đi nhầm mấy bước rồi, Lão Ngưu ta sắp bị nướng chín rồi đây này, vừa nãy ngươi dẫn ra mặt trời hỏa tinh, suýt chút nữa đã thiêu đứt một cái sừng trâu của ta!
"Trẻ con a trẻ con a trẻ con a. . ."
"Mẹ, con lừa già kia, ngươi còn dám ở đó mà kêu loạn chiếm tiện nghi, ta thề không đánh chết ngươi!"
Có thể nói, sau lần đó nơi này náo loạn Phong không, Sở ngừng liên tục làm thí nghiệm, đẩy mạnh vào phía trong, thế nhưng bọn họ một lần lại một lần bị phù hiệu giày vò cho ‘dục tiên dục tử’.
"Không được, cứ thế này thì không được, mau ném con cóc vào trong đi, dù sao thì nó cũng có thể đi được một đoạn an toàn, dùng nó để dò đường đi."
"Đại Lão Hắc, ngươi dám!" Con cóc giơ chân tức giận.
Ầm!
Sau đó lại tiếp tục có vài lần nổ lớn, mấy người đứng ở đây đều thổ huyết, bị tổn thương không nhẹ, đến cả Long Nữ cũng thế, quần áo trên người bị rách nhiều chỗ, da thịt trắng như tuyết có những chỗ đã bị cháy đen.
"Anh Sở đẹp trai, em không đi vào nữa đâu, eo của em đây sắp bị nổ đứt rồi!" Thiếu nữ có vấn đề vịn lấy eo của mình, dáng vẻ vô cùng chật vật, đầy người đều có dấu vết bị lôi điện oanh kích, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, trong lòng đầy sợ hãi.
Có điều, Sở Phong vẫn rất tập trung cảm nhận, hắn càng ngày càng có cảm giác, rốt cục, sau đó hắn bảo tất cả mọi người đều lui về phía sau, tự mình một người đi nghiên cứu nơi này. Cuối cùng, hắn thành công xông vào, cố gắng chống đỡ lôi ra một cây Lôi Kích Mộc!