Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 783 - Chương 799: Hoa Kia Tại Vì Sao Mà Lại Đỏ Như Thế (2)

Thánh Khư Chương 799: Hoa kia tại vì sao mà lại đỏ như thế (2)

Y theo tính cách của Sở Phong, làm sao có khả năng hắn chịu khuất nhục mà thỏa hiệp và cúi đầu, không có chuyện cũng phải tìm chuyện mà làm, giết chết hai người này.

"Sở Phong, ta đang nói với ngươi đấy, ngươi có nghe thấy không? !" Người đàn ông áo bào tím cất cao giọng, thoáng trầm mặt xuống, trước giờ hắn ta chưa từng bị ai ngó lơ như vậy, bây giờ đang rất không vui vẻ.

"Ngươi đừng có mà ở đây lên mặt với ta!” Sở Phong lạnh lùng nói, sau đó đạp con cóc một cước, nói: "Mắng đi!"

"Mắng cái gì?" trong lúc nhất thời con cóc chưa kịp hiểu chuyện gì, còn có chút ngơ ngác.

"Mở cái bình xịt của ngươi ra, phun cái bản tính của ngươi hung hăng mắng bọn hắn cho ta, để ta thả lỏng tâm trạng chút.” Sở Phong liếc nó một cái nói.

"Ai là bình xịt? Đại gia ngươi, ta vẫn luôn rất văn minh có được hay không, ai nói ta là bình xịt, ngươi nói thêm câu nữa thử xem? !" Con cóc bực bội trực tiếp phun ra không ngừng.

"Còn nói không phải bình xịt, nước bọt đều phun đầy trên mặt ta rồi." Đại Hắc Ngưu giận dữ, lấy tay mặt mãnh quết nước miếng trên mặt, ban nãy Sở Phong bởi vì sợ bị nước bọt của con cóc bắn tới nên lập tức lấy nó ra làm bia đỡ đạn.

"Phun bên kia!" Sở Phong bảo con cóc quay đầu lại, phun cho đúng người, đồng thời cũng không khách khí đánh nó mấy cái.

"Má nó!" Con cóc không thể tin mình thế mà lại tự nhiên lại bị đánh một trận, trong lòng khó chịu vô cùng, sau đó, nó liền... Mở chế độ phun, cứ coi như là phát tiết đi, mắng ai mà không phải là mắng cơ chứ?

Dù sao thì hiện tại nó cũng không dám mắng Sở Phong, vậy thì quay sang mắng Long Trạch và cái lão mặc áo tím kia một chút cũng được, trong lúc nhất thời nước dãi bắn tứ tung, nhiều như mưa rào không ngừng nghỉ.

“Khốn kiếp!” Long Trạch và cả người đàn ông người trung niên áo khoác tím mải nói chuyện không chú ý, không kịp tránh ‘cơn mưa’ kia, ‘nước mưa’ dính lên khắp mặt bọn họ, trong lòng tức giận sôi trào.

Vốn dĩ người đàn ông người áo khoác tím đã có chút giận dữ, đối với việc Sở Phong không để ý mình , không tỏ vẻ khiếp sợ mà tức giận, hiện tại đột nhiên lại bị tập kích, thực sự là bực bội đến muốn thăng thiên luôn.

Hắn ta và Long Trạch đều nghe thấy rõ rõ ràng ràng chính Sở Phong si khiến cái con cóc kia phun bọn họ, vốn dĩ họ cũng chỉ cho rằng ý của hắn mắng người là chửi mắng mà thôi, cho rằng chỉ đơn giản là nghe thấy mấy câu thô tục mà thôi, nào có ngờ phải hứng một đống nước miếng như vậy... Mẹ nó nữa!

Con cóc vẫn tiếp tục mắng mỏ hò hét, đủ các loại từ ngữ thô tục khó nghe không ngừng vang vọng, lại còn mỗi một câu nghe đều không giống nhau, hơn nữa nước miếng trong miệng của nó cứ từng ngụm từng ngụm phun ra ngoài.

Lúc này cả Long Nữ cùng đám Đại Hắc Ngưu đều ngốc rồi, giật mình sững sờ đứng tại chỗ, đến cả cô gái trẻ có vấn đề cũng há miệng không nói được ra lời, khuôn mặt cứng đờ, dáng vẻ chết lặng

"Này người anh em, ngươi thật xứng danh là một cái bình xịt nha a!" Đến cả Đông Bắc Hổ cũng bày ra dáng vẻ đứng hình, sau đó thầm nói.

"Ừm, nó khá là có thiên phú." Sở Phong bình tĩnh nói, vào lần đầu hắn gặp con cóc kia cũng vậy, thậm chí còn là cứ đánh một chiêu cái con cóc kia lại phun ra một ngụm nước bọt, hắn đã có những thể nghiệm thê thảm đau đớn.

"Ngươi muốn chết!"

Long Trạch giận dữ, người đàn ông mặc áo khoác tím cũng rất khó chịu, cả hai đều bùng nổ sát cơ, không thể tiếp tục nhẫn nhịn.

Trên thực tế, trong suốt quá trình này Sở Phong đã lặng lẽ dẫn theo mấy người xung quanh lùi lại tới " vị trí được chọn ", chuẩn bị bẫy người.

"Lão Lư, ngươi kêu to một tiếng về phía mấy kẻ kia đi, để cho tâm trạng của ta thoải mái hơn một chút." Sở Phong nói.

Lư Vương khá phối hợp, dựng thẳng lỗ tai, mở to hằng răng cửa lớn, đầu hướng thẳng về phía đám người Long Trạch và người đàn ông áo khoác tím kêu to: "Trẻ con a trẻ con a trẻ con a..."

"Ta con mẹ nó đập chết ngươi!" Long Trạch và người đàn ông áo khoác tím đều tức đến hỏng rồi, ban đầu cả hai tuy ngông cuồng nhưng vẫn còn có phần chú ý tới phong độ, thế nhưng bây giờ không còn ai trong hai người quan tâm đến thứ này nữa, cơn tức giận đã xóc lên tận não rồi, chỉ đang trực chờ bùng phát.

Kia chẳng qua cũng chỉ là một con con lừa, lại dám nhe cái hàm răng tởm lợm đó hét vào mặt bọn họ, thật sự là quá đáng hận, không thể tha thứ.

"Ta đoán…ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con chó săn ở trên Bồng Lai Tiên đảo chứ gì? Hoặc cũng có lẽ chỉ là một tên người hầu?" Vào thời khắc sống còn, Sở Phong nhìn thẳng mặt người đàn ông trung niên áo khoác tím, hỏi.

Sau đó, hắn nhanh chóng mang theo một đám người đồng thời biến mất, xác thực mà nói thì là chui vào bên trong bình Ngọc Tịnh, thậm chí hắn còn thu hồi cả cái đĩa bay bên ngoài.

Cùng lúc đó hắn cũng làm nổ tung nơi đây.

Ầm ầm!

Tiếng nổ vang lên liên tục, trời long đất lở, quỷ khóc thần gào.

Bên trong phế tích có một số hoa văn sáng lên, làm cho vùng đất nơi này rung chuyển, khoảng tầm chu vi trăm ngàn mét quanh nơi này rung lên bần bật, sau đó những tia năng lượng đan dệt vào nhau trào dâng lên sôi trào mãnh liệt.

Thật ra mà nói phải là bên trong phế tích bùng nổ, kết quả dẫn đến năng lượng khủng bố bên trong nhanh chóng tràn ra bên ngoài, ở trên vùng đất này tàn phá.

Không thể nghi ngờ, năng lượng bên trong tổ rồng hết sức khủng bố, đừng nói là bọn họ, đến ngay cả sinh vật có cấp độ cao đến đâu đột nhiên gặp phải vụ nổ này cũng đều phải chết.

May mà bọn họ đều đang ở bên ngoài phế tích.

Nhưng dù cho như thế thì những năng lượng trong đó tràn ra cũng có lực sát thương không gì sánh được, cứ như là sóng thần ập đến tàn phá nơi đây.

Long Trạch và người đàn ông áo khoác tím sợ hãi, ngay lập tức rút lui, hướng về phía xa bên ngoài chạy trốn, muốn thoát khỏi nơi này. Tuy rằng bọn họ đã phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt đi ra ngoài ngàn mét nhưng bởi vì ban nãy đứng ở vị trí quá gần biên giới, cho nên vẫn bị sóng năng lượng mạnh mẽ đập trúng.

Long Trạch kêu lên thảm thiết, cơ thể bị xuyên thủng, ho ra đầy máu, mấy tên thủ hạ cua gã ta đến cả rên một tiến cũng không thể, vừa gặp sóng năng lượng đã nổ tung, hóa thành mấy đám sương máu.

Dáng vẻ người đàn ông áo bào tím cũng cực kì thê thảm, thực lực của hắn ta vốn dĩ đã không bằng Long Trạch cho nên vết thương lại càng nặng, cơ thể ngay tại chỗ đứt thành hai đoạn.

Mà ở bên trong luồng năng lượng cuồng loạn kia, bình Ngọc Tịnh lại đang bay lên trôi nổi, Sở Phong điều động võ công tinh thần điều khiển chiếc bình, một đường lao ra chỗ an toàn nhất mà hắn đã chọn sẵn từ trước.

Cho dù bọn họ có bị năng lượng ngẫu nhiên quét trúng, cũng đều được chiếc lọ thần bí này ngăn cản, tất cả ở bên trong đều bình yên vô sự.

Vừa đi ra đến con đường ở bên ngoài khu vực biên giới, Sở Phong liền nhìn thấy người đàn ông áo khoác tím còn chưa triệt để chết đi, hắn liền điều động chiếc lọ không gian trực tiếp đụng vào tên kia, phanh một tiếng liền khiến cho nửa người trên của tên kia chia năm xẻ bảy, đến cả cái đầu cũng bung nổ như hoa nở.

Bình Luận (0)
Comment