"Hoa kia tại vì sao mà lại đỏ như thế…” Sở Phong ngâm nga hát.
Phốc!
Đúng lúc này Long Trạch hét thảm một tiếng, cơ thể gã ta lại một lần nữa bị sóng năng lượng mạnh mẽ kia đập trúng, mặc dù gã ta đã thoát ra khỏi hải nhãn, vọt vào bên trong đại dương, nhưng cũng đã bị trọng thương sắp chết.
Sau đó không lâu, một chiếc đĩa bay lao ra khỏi mặt nước, ở bên trong khoang đĩa bay Sở Phong mang theo Long Trạch bộ dáng đang như chó chết, ha hả cười không ngừng.
"Ngươi..." Long Trạch vừa giật mình vừa tức giận, cũng có chút sợ hãi, hắn chưa bao giờ ngờ được mình lại có một ngày có kết quả như thế này.
Bên trong biển rộng, sóng năng lượng mãnh liệt bùng phát khiến cho lão Dạ Xoa bị dọa không nhẹ, hắn ta cũng bị sóng năng lượng kia đánh cho bị thương, thế nhưng bởi vì ngay từ sớm đã được Long Nữ cảnh báo cho nên hắn ta không bị đánh chết, chỉ có điều là khắp người toàn là máu.
"Người của Bồng Lai Tiên đảo chúng ta đâu?" Ở trên mặt biển có một chiếc thuyền, người ở bên trên đang kêu lên sợ hãi.
"Lĩnh vực nơi Tổ rồng đột nhiên bùng nổ, ta đoán có khả năng lớn hắn ta không trốn ra ngoài được.” Long Nữ xuất hiện thông báo tình hình.
Sở Phong không để ý tới những chuyện này, hắn còn đang bận rộn dọn dẹp xác Long Trạch, cái con rắn này vừa xong khi mới rơi vào trong tay hắn, đều đã bị trọng thương sắp chết rồi lại còn dám nhìn hắn với ánh mắt căm thù âm lãnh cơ đấy, hắn không giết chết tên kia thì không gọi là Sở Phong.
Mấy phút sau, mấy người bên trong phi thuyền đang quây quần ngồi một chỗ, cùng nhau sắp xếp lại bảng xếp hạng đồ ăn ngon của Sở Phong.
"Ai nha, cật hổ nướng xếp thứ nhất, mòn thịt đại bàng kho tàu thứ hai kia ta thấy có thể thay bằng món súp rồng Nam Hải nha, ui cha má ơi, Sở Phong, mau tới Nam Hải ăn thịt cái con rồng kia đi, vị này cũng ngon quá rồi!”
"Trời ạ, thực sự là một con Giao Long, thân thể to lớn như vậy, kho tàu, hầm nhừ, nấu canh. . . Chắc chắn có thể làm ra đủ loại món ăn nha, ta nhìn mà không thề ngăn được nước miếng rồi đây này."
Trong lúc mọi người còn đang bàn luận, Sở Phong đã chụp lại một bức ảnh, đăng lên trên bảng xếp hạng mỹ thực trên mạng, bức ảnh vừa được đăng đã khiến cho không ít người giật mình.
Sở Phong không hề có ý định che giấu, dù sao thù hận của hắn cùng với Long Tộc Nam Hải cũng không có cách nào hóa giải, hắn cứ trực tiếp đăng ảnh lên cũng chả sao.
"Chuyện này... ta thấy sao mà giống với nhân vật số hai của Long Tộc Nam Hải thế nhỉ, lại còn đăng lên trên bảng xếp hạng mỹ thực, hắn ta đây là muốn nghịch thiên sao? !"
Trong khi thế giới đang xôn xao thì đám người Sở Phong, con cóc và Hoàng Ngưu lại đang cắn xé thịt ‘rồng’, đem địch nhân ăn sạch chính là phương thức đối xử với quân địch tốt nhất.
"Gào..."
Ở Nam Hải xa xôi, Lão Long Vương gào lên giận dữ, nhấc lên sóng biển ngập trời!
"Nhân vật số hai Long Tộc Nam Hải đã bị ăn sạch, chuyện này thực sự là... Quá điên cuồng rồi, thực lực của Sở Phong chẳng nhẽ đã muốn đột phá bầu trời sao? !"
Có một nhân sĩ chuyên nghiệp đứng ra xác nhận thân phận của Long Trạch, dẫn tới một làn sóng bàn luận mạnh mẽ.
Ngày trước lúc trời đất bị đóng băng, sau khi cơn giá lạnh qua đi, toàn cầu lại mãnh liệt tiến hóa, nhân loại và Hải tộc đã đàm phán thành công, không tiếp tục tổ chức chiến tranh quy mô lớn.
Lúc đó, những người đàm phán đều từng nhìn thấy thân rắn dài hàng ngàn mét của Long Trạch, hình ảnh gã ta bay lên từ dưới biển sâu thật sự chấn động lòng người, gã bay lên còn khuấy lên một cơn sóng lớn kinh sợ, khiến cho không ít cường giả trên đất liền sợ hãi.
Hiện tại gã ta thế mà lại đã chết rồi, còn trở thành một món ăn trên bàn kẻ khác!
Trên mặt đất, bất kể là nhân loại hay là các sinh vật ngoại tộc đều giật mình không nhẹ.
Không ai có thể nói rõ thực lực chân chính của Long Trạch, nhưng thân là nhân vật số hai của Long Tộc Nam Hải của gã ta cũng đủ để hù chết người.
Bắc Cực, nguyên từ thần tiên khu vực, có một số người ngoài hành tinh có hiểu biết càng rõ ràng hơn so với những người trên mặt đất, mấy Lão Long trong biển kia đặc biệt mạnh mẽ.
Công chúa Lâm giật mình, con cháu một đám hàng lâm giả càng là ngốc luôn rồi, đều bị thực lực của Sở Phong làm cho kinh ngạc đến ngây người.
"Đi thăm dò tỉ mỉ một chút, Long Trạch đến cùng là chết như thế nào."
Thành phố Thuận Thiên, tâm trạng cung chủ Ngọc Hư Cung gần đây rất nguy cấp, Lục Thông lại có thể từ chức, bỏ gánh, rời khỏi cung Ngọc Hư.
Lão ta rất phẫn nộ, bởi vì lão biết Lục Thông vì sao mà rời đi, lão ta rất muốn ra lệnh bắt Lục Thông trở về, để ông ta hiểu rõ cung Ngọc Hư không phải là nơi nói thoát là thoát đơn giản như vậy. Thế nhưng hiện tại, lão
ta lại như bị nước lạnh giội lên đầu, triệt để yên tĩnh lại, bảo trì lại tỉnh táo.
"Lại là cái tên Sở Phong này!" Hắn ta tự nhủ, gần đây cái tên này cứ như một cơn ác mộng, liên tục xuất hiện, khiến cho lão ta tâm thần không yên, vô cùng e dè.
Núi Lao, non xanh nước biếc, ngàn năm đạo quan tọa lạc trên Linh sơn, xung quanh tràn ngập sương trắng, tiên hạc xoay quanh, thác Linh xối xả.
Lâm Nặc Y đứng ở trên đỉnh ngọn núi, quần áo trắng phần phật bay trong gió, cô ta cũng nhìn thấy bài đăng mà Sở Phong tự đăng lên trên trang mạng đó, lúc này đang nhìn về mặt biển xa xôi mênh mông, đôi mắt đẹp thâm thúy nhìn về một phía vô định.
Trên núi Côn Luân, một đám đại yêu đều đang cầm điện thoại di động nhắn tin cho cho Sở Phong.
"Người anh em, vui một mình không bằng mọi người đều vui, tranh thủ thời gian, trở về Côn Luân, chúng ta cũng chờ được ăn thịt rồng Nam Hải được xếp hạng đứng đầu trên bảng xếp hạng đó!"
Núi Phổ Đà,
Khương Lạc Thần lẩm bẩm: "Hắn ta thật đúng là lần nào cũng có thể khiến cho người khác phải kinh ngạc, mới vừa giết người ngoài hành tinh xong, đã chạy đến biển rộng Đồ Long, cũng thật là một kẻ biết... Gieo vạ!"
"Lạc Thần, nếu ngươi muốn gặp hắn ta, chúng ta có thể đưa ngươi đi." Một ông già cười tủm tỉm nói, giống như quỷ mị đột nhiên xuất hiện, dọa Khương Lạc Thần giật mình.
"Lão gia hoả, ông muốn hù chết ta đó à, bước đi chẳng có chút tiếng động nào!"
Lúc này, tất cả cao tầng các nhà tài phiệt lớn đều phục rồi, bọn họ triệt để thu lại tâm tư, cảm thấy không thể dính dáng tới Sở Phong, đây thật sự là một tang môn tinh ( ngôi sao xấu), đi tới đâu sẽ có người chết ở chỗ đấy, tất cả những ai đối đầu với dính lên hắn đều xui xẻo.
Đông Hải, tại một tòa mô hình nhỏ trên hòn đảo, bọn Sở Phong đang như hổ đói ăn mồi, liên hoan tới không còn biết trời đất là gì nữa.
"Thịt rồng ăn thực sự là quá ngon!" Cô gái trẻ có vấn đề ăn đến căng bụng, cái eo thon nhỏ căng tròn, mắt to liếc tới liếc lui, phong tình vạn chủng.
Bọn họ đang ở trên một đảo hoang, ở ngay gần hải nhãn Đông Hải, đến cả Long Nữ cũng cảm thấy rất kỳ quái bởi vì từ trước tới giờ cô ta chưa từng nhìn thấy nó, vừa nãy khi bọn họ bay trên mặt biển được một đoạn đã bất ngờ nhìn thấy.