Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 791 - Chương 807: Thần Tới (2)

Thánh Khư Chương 807: Thần tới (2)

Ở đó có hung thú, có chiến mã mọc lân phiến, toàn thân lưu động ánh sáng. Người ngồi trên lưng mặc giáp trụ bóng loáng, khí tức kinh người, cầm trong tay thiên qua, trường kích chờ đợi.

Tất cả đều là cường giả, rất lợi hại.

Đằng sau có lão giả đeo gùi thuốc, có đàn ông trung niên cầm hỏa lô to bằng nắm đấm. Bọn họ nằm trong đội ngũ tiến hóa giả, có thể nói là được tỉ mỉ chọn lựa. Bọn họ có người am hiểu luyện dược, có người am hiểu luyện binh khí, cũng có người am hiểu nghiên cứu trận vực.

Nếu bọn họ thành công giáng xuống, bọn họ sẽ trực tiếp trở thành một môn phái tiến hóa cường đại, chiếm cứ danh sơn, nhanh chóng lớn mạnh.

Đây chính là sự chênh lệch. Giáng lâm giả trước đó nào có được đội hình như thế này. Hoàng tử hoàng triều tiến hóa đang mang theo một đội nhân mã đến đây.

Một chiến xa được mạ vàng, quang huy lưu động, một số hung thú không biết tên đang kéo xe, tản ra huyết khí nồng đậm, chấn động tâm hồn.

Chiến xa này nhìn rất cổ xưa, trên xe khắc đầy những vết tích năm tháng, đồng thời thỉnh thoảng còn dâng lên từng luồng thần quang, hình thành bạch hổ, chu tước. Cảnh tượng khiến người ta phải kinh tâm.

Trên chiến xa có một chàng thanh niên, đầu đội kim quan, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống trước ngực và đằng sau, hai mắt như biển, thâm thúy không lường được. Sự yên tĩnh từ y khiến người ta muốn ngạt thở.

Không thể nghi ngờ, y rất mạnh, cấp độ tiến hóa rất cao.

Y mặc chiến y bằng kim loại, lù lù bất động trên chiến xa. Mặc dù còn trẻ, nhưng gương mặt anh tuấn đã có nét uy nghiêm.

Trên chiến xa mạ vàng, thần quang dâng lên hóa thành chu tước, kỳ lân quay chung quanh, thậm chí còn phát ra tiếng kêu to.

Cảnh tượng này quá khiếp người, khiến cho người ta nghĩ rằng đang có một vị thần chuyển thế, giáng xuống phàm trần, đứng trên chiến xa.

Trên chiến xa mạ vàng còn có cô gái xinh đẹp điều khiển, mỹ nhân tiên tử mặc váy trắng noãn cầm kiếm cho người thanh niên, cũng có người tay nâng quyển kinh ánh sáng thần bí.

Hàn Văn Trạch, Hoàng Vi Nguyệt nhìn thấy, trong lòng không khỏi rúng động, không thể không quỳ xuống cúi đầu trước loại uy nghiêm này, sau đó trực tiếp hành lễ chào hỏi.

“Xin chào hoàng tử!”

“Đứng lên đi!” Trên chiến xa, chàng thanh niên không lên tiếng, cũng không tận lực lôi kéo, giọng nói rất bình thản.

Từ đằng xa, thành viên cao tầng Sinh Vật Thiên Thần nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng đều trầm xuống. Người mà bọn họ dựa vào như Hàn Văn Trạch và Hải Như Nguyệt lại quỳ xuống cúi đầu trước người kia.

Thân là người hiện đại, bọn họ khó mà tiếp nhận lễ bái này, quá nghiêm khắc, nhưng điều đó có thể thấy được thực lực của đám tiến hóa giả đó rất kinh người, mang tính trùng kích quá lớn đối với bọn họ.

“Thời buổi rối loạn, năm tháng bình yên trên Trái đất đã hoàn toàn kết thúc, không biết tiếp theo sẽ như thế nào.”

Đám tài phiệt trông cậy vào giáng lâm giả, nhưng những sinh linh vực ngoại này cũng nằm trong hồ sơ được sắp xếp. Người của Sinh Vật Thiên Thần biết, kẻ săn mồi thật sự đã đến rồi.

Bên trong không gian chồng chất, hoàng tử hoàng triều tiến hóa đứng trên chiến xa mạ vàng, đang nói chuyện với Hàn Văn Trạch và Hoàng Vi Nguyệt, giọng nói không cao, người ngoài không thể nghe được.

Sau đó, trong núi có rất nhiều người hành động, giống như đang cử hành một loại nghi thức nào đó. Nhà nghiên cứu trận vực đang bố trí, tiếp theo một tế đàn được hình thành.

Vị hoàng tử kia vô cùng trầm ổn, nhìn cô gái mặc áo trắng bên cạnh. Cô gái đó hơi ngập ngừng nhìn lại y.

Đây là thị nữ bên cạnh y, được xem như tâm phúc, dung mạo động lòng người, thanh lệ thoát tục, chẳng khác nào sứ giả, quanh thân tản ra khí tức thánh khiết.

Cô gái áo trắng mỉm cười yếu ớt tạm biệt y, cầm cổ kinh thần quang trong tay, leo lên tế đàn, cả vùng đất lập tức ngập tràn ánh sáng.

Oành!

Chỉ trong chốc lát, cả ngọn núi đều chìm trong lửa. Cô gái áo trắng vượt giới, bị phù văn tế đàn hình thành bao phủ, chuẩn bị đưa ra ngoài khu rừng.

Trong quá trình này, bí khí trên người nàng không ngừng nổ tung, hóa thành bột mịn.

Tiếp theo, tế đàn sau lưng nàng cũng sụp đổ, hóa thành chùm sáng năng lượng. Cơ thể nàng lắc lư trong ngọn lửa, giống như sắp sửa hóa thành tro.

Nhưng quyển kinh thần bí trong tay đã cứu được nàng, giống như chết thay. Từng tờ một bị đốt cháy, hóa thành năng lượng màu vàng óng bao phủ lấy nàng, cuối cùng nàng cũng đã xuất hiện trên ngọn núi này.

“Xin chào tiên tử.” Hàn Văn Trạch và Hoàng Vi Nguyệt lập tức tiến lên, chào hỏi cô gái mặc áo trắng.

“Hai vị không cần khách sáo, ta tên Mục Thanh.” Cô gái mặc áo trắng nở nụ cười xinh đẹp, sau đó quay người cáo biệt người của hoàng triều.

Từ đằng xa, người của Sinh Vật Thiên Thần run lên. Bọn họ biết, cách cục Lao Sơn đã thay đổi, hoàng triều tiến hóa có người có thể thành công vượt giới. Chuyện này đối với bọn họ mà nói, giống như thần sứ xuất hiện.

Mục Thanh, thân là thị nữ thân cận bên cạnh hoàng tử hoàng triều tiến hóa, địa vị rất cao. Hàn Văn Trạch và Hoàng Vi Nguyệt không dám lãnh đạm.

Sau đó không lâu, Mục Thanh cùng với bọn họ leo lên một ngọn linh phong ở Lao Sơn, dừng chân dưới gốc cổ tùng màu bạc. Nàng ta đã nhìn thấy Lâm Nặc Y.

Mục Thanh lập tức hành lễ, nụ cười rất ngọt, vô cùng tôn kính Lâm Nặc Y, trong giọng nói mười phần kính cẩn, rất có dáng vẻ của một thị nữ.

Tạm biệt Lâm Nặc Y, rời khỏi đạo quán nhỏ đã từng trải qua ngàn năm mưa gió tẩy lễ, sắc mặt Mục Thanh vẫn rất bình thản.

Hàn Văn Trạch và Hoàng Vi Nguyệt đưa nàng vào một ngọn linh phong khác, trên đó có một nhà tranh ba gian, một cái bàn đá, mấy cái ghế gỗ. Nơi này rất yên tĩnh, rừng trúc xanh mơn mởn mang theo khí tức tươi mát.

Mục Thanh mặc chiếc áo còn trắng hơn cả tuyết, không nhiễm chút bụi. Mặc dù là thị nữ của hoàng tử, nhưng đã thành công vượt giới, chú định địa vị cực cao ở Lao Sơn này.

Hàn Văn Trạch và Hoàng Vi Nguyệt đều rất cẩn thận, xem nàng là tiểu thư quý tộc, nào dám xem là thị nữ chứ, lập tức báo cáo mọi tình huống lại cho nàng hay.

Mục Thanh cũng không cho rằng mình là tâm phúc của hoàng tử mà kiêu căng, không chút làm cao, đối mặt với hai người này từ đầu đến cuối đều mỉm cười rất ôn hòa. Sau khi hiểu rõ đại khái thế cục thì nhẹ gật đầu.

Khi Hoàng Vi Nguyệt nhắc đến tên Lâm Nặc Y, Mục Thanh khách sáo nhắc nhở, nói phải gọi cô ấy là vương phi.

“Vâng, là ta sơ sót, xin Mục Thanh tiên tử thứ lỗi. Chúng ta phải mau chóng đưa hoàng tử đến.” Hoàng Vi Nguyệt biểu hiện sự áy náy.

Tiếp theo, Hàn Văn Trạch lại giải thích thế cục hiện tại cho Mục Thanh nghe, nhắc đến giáng lâm giả cũng như đảo Tam Tiên hải ngoại, thậm chí còn điểm ra tên của các cường giả.

“Nếu hoàng tử đại nhân vượt giới, ai dám tranh phong chứ? Cho dù là thiên nữ, thần tử khác giáng xuống, cũng đã chậm mất một bước, mất đi tiên cơ.” Hàn Văn Trạch mỉm cười lấy lòng.

Áo trắng Mục Thanh phiêu động, xuất trần mà yên tĩnh, nhấp ngụm trà thơm, nói: “Xin hai vị đi một chuyến, mời Sở Phong kia đến.”

“Thật ra, chúng ta đang định ra tay với hắn.” Hàn Văn Trạch đáp.

Bình Luận (0)
Comment