Mục Thanh lắc đầu, cười nhạt: “Không, hoàng tử quý tài, rất cần hiền sĩ như vậy. Mau mời hắn đến đi.”
Hàn Văn Trạch khẽ giật mình, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
“Nghe lời các ngươi giới thiệu, ta biết người này không tầm thường. Hoàng tử vượt giới xong, rất cần những người như thế.” Mục Thanh mỉm cười, sau đó quay sang nhìn biển xanh dưới chân núi, bình tĩnh lên tiếng: “Ừm, hẳn là nên nghĩ biện pháp để hắn chấp nhận hoàng tử, không nên thất lễ mới đúng.”
Hàn Văn Trạch và Hoàng Vi Nguyệt rời đi rất xa, lúc này mới nói chuyện với nhau.
“Vị Mục tiểu thư này bảo chúng ta đi mời Sở Phong, thật đúng là…” Hàn Văn Trạch cau mày. Y cảm thấy việc này hơi khó làm.
“Ngươi không thật sự cho rằng Mục Thanh tiểu thư nhìn trúng hắn là hiền tài chứ?” Hoàng Vi Nguyệt cười nói.
Hàn Văn Trạch quay đầu nhìn bà, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hoàng Vi Nguyệt nói: “Thông qua sự giới thiệu của chúng ta, Mục Thanh tiểu thư đã biết Sở Phong là hạng người gì, tất cũng sẽ biết quan hệ giữa hắn và Lâm Nặc Y trước đây không tệ, nhưng vẫn có thể dặn dò chúng ta làm như vậy, tất nhiên là có lý riêng.”
“Có ý gì?” Hàn Văn Trạch cảm thấy bản thân không nắm chắc tâm lý của phụ nữ cho lắm, bây giờ nghĩ lại Mục Thanh vẫn luôn mỉm cười từ đầu đến cuối, bảo mời Sở Phong đến, đúng là có chút nghi ngờ.
“Mục Thanh tiểu thư nói hoàng tử quý tài. Điều này rất rõ ràng, cho dù có mời Sở Phong đến, cũng chỉ là bảo hắn đi theo hoàng tử làm thuộc hạ, mà không phải là bạn bè ngang hàng ngang vế.” Hoàng Vi Nguyệt giải thích, thậm chí còn mỉm cười nhàn nhạt: “Nàng ta lại còn nhấn mạnh, để Sở Phong chấp nhận hoàng tử, không nên thất lễ mới đúng. Đây mới là trọng điểm.”
Hàn Văn Trạch nghe xong, lộ ra vẻ mặt khác thường, nói: “Điều này ám chỉ chúng ta hàng phục Sở Phong, khi hắn gặp hoàng tử là phải kính cẩn ngay?”
Hoàng Vi Nguyệt gật đầu: “Nói một cách chính xác, chúng ta mang Sở Phong về, khi hắn nhìn thấy hoàng tử phải ở trước mặt lễ bái.”
“Có cần làm như vậy không?” Hàn Văn Trạch nhìn thoáng qua ngọn linh phong đằng sau. Cô gái áo trắng thanh lệ kia nhìn rất hiền lành, lúc nào cũng nở nụ cười ôn hòa, hoàn toàn không hề làm cao với bọn họ. Nhưng bây giờ xem ra, nhất định phải thận trọng với nàng ta một chút.
Hoàng Vi Nguyệt nói tiếp: “Ừm, vị Mục Thanh tiểu thư này rất biết suy nghĩ cho hoàng tử. Nàng ta biết rõ mối quan hệ giữa Sở Phong và Lâm Nặc Y, nhưng vẫn muốn làm như vậy, chính là muốn làm Sở Phong mất mặt, chủ yếu là để cho Lâm Nặc Y nhìn thấy rõ tình thế. Nếu cô ta nhìn thấy Sở Phong phủ phục dưới chân hoàng tử, tất cung tất kính, ngươi nói Lâm Nặc Y sẽ nghĩ về Sở Phong như thế nào, về hoàng tử ra sao? Một người khúm núm, còn một người thì cao cao tại thượng. Ôi, đúng là đơn giản mà thâm thúy.”
Hàn Văn Trạch yên lặng, suy nghĩ cẩn thận. Mặc dù Mục Thanh chỉ là thị nữ bên cạnh hoàng tử, nhưng thật sự không thể khinh thường. Nàng ta vẫn có thể mỉm cười mà yêu cầu bọn họ làm những chuyện này.
Hoàng Vi Nguyệt nhắc nhở: “Mặc dù nàng ta chỉ là thị nữ của hoàng tử, nhưng thân phận so ra còn cao hơn rất nhiều người. Chúng ta nên cẩn thận một chút. Người này không phải người hiền lành đâu.”
Sau đó, bọn họ đề cập đến Sở Phong, cả hai đều cười nhạt. Người này từ đầu đến cuối chỉ là một bi kịch, không có kết quả gì tốt.
Hoa văn đỏ thắm trên mi tâm Hàn Văn Trạch tản ra ánh sáng. Y ước định thực lực của Sở Phong, đồng thời chuẩn bị những gì có liên quan, hoàn toàn không dám chủ quan.
“Hắn đã xé rách bảy đạo gông xiềng, là cường giả có thể chinh phạt gông xiềng thứ tám, là một nhân tài. Đáng tiếc, đối mặt với một hoàng triều tiến hóa, nội tình còn kém quá xa.” Hàn Văn Trạch lắc đầu.
Khóe miệng Hoàng Vi Nguyệt nhếch lên nụ cười lãnh đạm: “Chỉ là một con cờ mà thôi. Cho dù bây giờ kinh diễm, đến cảnh giới Tiêu Dao nói không chừng cũng chỉ bình thường. Ví dụ như vậy quá nhiều. Tình huống hiện tại của hắn đã như thế, trong tương lai còn cái gì có thể nói chứ. Trừ phi hắn cam tâm làm một tôi tớ.”
“Hắn mới kéo đứt gông xiềng thứ bảy, theo lý mà nói, trong thời gian ngắn không có khả năng tiến hóa tiếp. Nhưng vì lý do an toàn, chúng ta vẫn nên đến tổ Kỳ Lân cũ, mời một số vị đạo hữu đến.” Hàn Văn Trạch đề nghị.
Y và Hoàng Vi Nguyệt đến đây đã nhiều năm, nhưng cũng không phải ngủ đông ở tiên quật Nguyên Từ Bắc Cực, mà là giáng lâm giả ở một căn cứ khác, gần tổ Kỳ Lân cũ.
“Có tin tức truyền đến, bây giờ hắn đang ở núi Tử Kim Giang Ninh.” Hoàng Vi Nguyệt nói.
Hàn Văn Trạch vô cùng cẩn thận, nói: “Để an toàn, chúng ta phải bố trí trận vực thích hợp, không cần đến gần hắn. Ừm, cũng đừng đặt chân đến núi Tử Kim, vẫn nên ở bên ngoài chờ hắn ra thì tốt hơn.”
Bọn họ quyết định, đến tổ Kỳ Lân cũ mời người, đồng thời lôi kéo một số tùy tùng cho hoàng tử.
Cho dù cùng là giáng lâm giả, nhưng cũng chia cấp bậc. Người như bọn họ sao có thể so sánh với hoàng tử hoàng triều tiến hóa chứ.
Bọn họ biết, tương lai không lâu, các danh sơn Trái đất đều sẽ bị thánh nữ, thần tử, Phật tử chiếm giữ. Nhóm người đó mới là kinh khủng, hào quang óng ánh chói mắt người. Về phần thổ dân, không có gì hy vọng.
Khi hai người chuẩn bị rời khỏi Lao Sơn, Mục Thanh xuất hiện, đưa ra một pháp binh: “Các người ra ngoài, có thêm binh khí phòng thân cũng tốt. Đây là dây Khốn Linh.”
Nhìn qua, đây chỉ là một sợi dây gai, có màu vàng nhạt nhưng lại khiến Hàn Văn Trạch và Hoàng Vi Nguyệt động dung. Bởi vì bọn họ biết nguyên bản của thứ này là gì.
Dây Khốn Tiên là một loại bí bảo, thần uy khó lường, ngay cả Kim Thân La Hán cũng sẽ bị trói. Quả nhiên là thần diệu khó dò.
Còn dây Khốn Linh này là một phiên bản đơn giản hóa. Đối mặt là tu sĩ cảnh giới Gông Xiềng không đáng kể, trực tiếp bắt ngay.
Hai người âm thầm thở dài. Sức mạnh hoàng triều tiến hóa quả nhiên là đủ. Chỉ một thị nữ thôi, sau khi vượt giới đã có thể tùy tiện cho bọn họ món binh khí này. Thật sự đáng sợ!
Vậy thì trên người hoàng tử sẽ có thứ gì? Nhất định là bí bảo càng kinh người hơn, thậm chí còn có mảnh vụn kim mẫu, có thể luyện ra thánh binh ở Trái đất này. Nhân vật cấp bậc thần tử đó, căn bản không có cách đối kháng.
Thiên phú của loại người đó cũng rất kinh khủng, cấp độ tiến hóa đã sớm rất cao, cùng với một thân bí bảo, đủ để trấn áp Trái đất xuống dốc.
Sau khi hai người nói lời cảm ơn thì lên đường.
Hoàng Vi Nguyệt nói: ‘Nhìn thấy không, vị Mục Thanh tiểu thư tặng chúng ta dây Khốn Linh, chính là để đề phòng vạn nhất, bảo chúng ta phải bắt được Sở Phong về, để cho hắn quỳ dưới chân hoàng tử.”
Lao Sơn nằm ở cảnh nội Sơn Đông, mà tổ Kỳ Lân cũ cũng ở đây, vì thế bọn họ không cần phải đi quá xa.
Giang Ninh, núi Tử Kim.
Ánh lửa bừng bừng, tinh khí mãnh liệt. Các loại năng lượng của vùng đất này đang nhảy nhót, hình thành một kỳ cảnh, đốt chảy mảnh đất trung tâm.