Sở Phong run lên. Ngoài sinh vật yếu nhất bị hắn giết chết kia, bốn người còn lại, người nào cũng đã kéo đứt chín đạo gông xiềng, đội hình có thể nói là cường đại.
Bọn họ coi trọng hắn quá rồi, tổ chức đội ngũ như thế này đến bắt hắn.
Nếu không phải hắn vừa mới đột phá bên trong lò bát quái Thái Thượng, kéo đứt sợi gông xiềng thứ tám, lần này bị bắt chắc rồi. Mấy người ngoài hành tinh kia cùng nhau xuất kích, theo lý mà nói, ngay cả tiến hóa giả trên Trái đất cũng ngăn không được.
Nhưng hiện tại Sở Phong không sợ. Hắn tiến hóa chỉ thua đám người này một đạo gông xiềng. Nhưng chuyện này đối với hắn mà nói không thành vấn đề.
Cho đến nay, hắn vẫn có thể chinh phạt tiến hóa giả cao hơn hắn một bậc.
Hắn nắm giữ phương pháp hô hấp chí cường, trạng thái bản thân tuyệt hảo, chiến lực cao hơn người bình thường.
Thậm chí, Sở Phong hoài nghi, thể chất của hắn đang không ngừng tăng lên. Xu thế đó sẽ càng kinh người.
“Sở Phong, ngươi thật đáng chết.” Đằng sau, sắc mặt Hoàng Vi Nguyệt trở nên âm trầm.
Không khí nổ lớn, mấy người kia đều là cường giả, trên đường đi giống như lôi đình đuổi theo.
“Ngừng!”
Hàn Văn Trạch phất tay, ra hiệu dừng bước, không tiếp tục truy kích nữa. Bởi vì đây đã là khu vực núi Tử Kim, y vốn rất cẩn thận, sợ Sở Phong vận dụng trận vực.
Sở Phong dừng bước. Nơi này đã cách xa thành phố, có thể ra tay, không sợ ảnh hưởng người vô tội.
Thành phố Giang Ninh, vừa rồi đã có không ít người nghe được động tĩnh, nhất là ngoài thành có cường giả chết thảm, lại càng kinh động rất nhiều người chạy sang bên này.
“Sở Phong, ngươi đã phạm vào sai lầm lớn. Đi theo chúng ta đến gặp hoàng tử, xin ngài tha thứ cho ngươi.” Hàn Văn Trạch nói.
Nói thật, y rất muốn một chưởng đánh chết Sở Phong, giải quyết mầm họa này, nhưng Mục Thanh đã yêu cầu, hy vọng bắt sống Sở Phong, để hắn quỳ dưới chân vị hoàng tử kia.
Sở Phong nói: “Ta nhìn ngươi thấy rất quen. Ta đã từng làm thịt một người tên Hàn Phi. Người đó cũng giống như ngươi, mi tâm có hoa văn đỏ thắm. Hai người có quan hệ như thế nào vậy?”
Sắc mặt Hàn Văn Trạch trở nên âm trầm. Hàn Phi là con riêng của y trên Trái đất.
Bộ tộc của y có hoa văn màu đỏ trên mi tâm, là ấn ký đặc biệt của chủng tộc. Nghe đồn, sau khi tiến hóa đến tầng thứ cao hơn, hoa văn đỏ thắm sẽ có uy năng rất lớn.
“Ngươi muốn chết.” Hàn Văn Trạch hét lớn. Mặc kệ có phải y để ý đến cái chết của Hàn Phi hay không, nhưng Sở Phong đã vạch ra khuyết điểm của y như vậy, chẳng khác nào kích thích y, khiến y không thể nhịn được nữa.
Sở Phong liếc xéo, gương mặt tràn ngập ý cười, lùi về sau mấy bước, tiến vào trận vực núi Tử Kim.
Hắn cũng không phải muốn lợi dụng địa thế ở đây, mà chỉ muốn nói mấy câu. Nhưng khi hắn nhìn thoáng qua Hàn Văn Trạch, hắn lại không còn hứng thú.
Sở Phong nhìn Hoàng Vi Nguyệt, nói: “Ngươi là hàng lâm giả, cũng được xem là một thánh nữ sao?”
Hoàng Vi Nguyệt kinh ngạc, biểu hiện cổ quái. Đến lúc nào rồi mà tên nhóc này còn có tâm trạng nói mấy vấn đề đó chứ?
“Tương đối mà nói, trong môn phái của ta, ta cũng được xem là như vậy.” Bà ta trả lời. Môn phái đó rất nhỏ, nếu so sánh với đạo thống khác, thật chẳng coi vào đâu.
“Đúng vậy sao?” Sở Phong kinh ngạc, sau đó… hắn liền ra tay, chủ động giết ra, rời khỏi khu vực trận vực núi Tử Kim.
Ánh mắt Hàn Văn Trạch trở nên rét lạnh. Hoàng Vi Nguyệt cũng lộ ra sát cơ. Về phần hai người kia thì càng không cần phải nói, toàn lực ứng phó, chỉ muốn bắt sống Sở Phong.
Nhưng sau khi chân chính giao thủ, cả bốn đều hãi hùng khiếp vía. Thực lực Sở Phong quá kinh khủng. Sau khi va chạm, cổ tay bọn họ chảy máu, cơ thể kịch chấn.
Trước kia, khi sinh vật kéo đứt tám đạo gông xiềng tử vong, tuy bọn họ có kinh sợ nhưng không đến mức e ngại, bởi vì bọn họ cũng có thể làm được như vậy.
Nhưng bây giờ bọn họ đều chấn kinh. Tình huống gì thế này? Lấy một địch bốn mà còn hung mãnh như thế?
Ầm.
Sau khi giao thủ kịch liệt, Sở Phong lôi đình xuất kích, suýt chút nữa bắt sống được Hoàng Vi Nguyệt. Xoẹt một tiếng, hắn kéo đứt một ống tay áo của bà ta, bên trên cánh tay trắng còn lưu lại vết máu.
Oành.
Tiếp theo, hắn đẩy lùi gã đàn ông có cái đuôi bò cạp, đánh người đầu mọc sừng bạc phải ho ra máu.
Sau đó, Sở Phong bay lên không, đánh giết Hoàng Vi Nguyệt, quyết tâm bắt cho được bà ta.
Bóng người tung bay, Sở Phong đẩy lui bốn người, cuối cùng bịch một tiếng, một quyền đánh vào người Hoàng Vi Nguyệt. Bà ta phun máu, cơ thể xuất hiện một cái lỗ thông suốt trước sau, suýt chút nữa ngã xuống.
Khăn che mặt của bà ta cũng rách tan tành, đồng thời bà ta bị Sở Phong một tay nắm chặt.
“Ngươi… mà cũng là thánh nữ?” Sở Phong ra vẻ kinh ngạc.
Nhìn vẻ mặt đó của hắn, cho dù mặt Hoàng Vi Nguyệt đang tái xanh vì bị bắt cũng phải phẫn nộ.
“Thánh nữ đều không phải mười sáu tuổi sao? Sao ta nhìn ngươi giống như hai tám hoặc ba tám tuổi vậy? Đúng là gạt người.”
Thái độ này của hắn khiến cho Hoàng Vi Nguyệt tức đến nổ phổi. Bà ta là nữ, tuy không còn trẻ nữa, nhưng bị Sở Phong chế nhạo như thế, có thể nhẫn nhưng không thể nhịn.
Đột nhiên, lông tơ Sở Phong dựng đứng, mang theo Hoàng Vi Nguyệt rút lui.
Trong thời khắc mấu chốt, Hàn Văn Trạch rốt cuộc đã thi triển đòn sát thủ. Thừa dịp Sở Phong đang phân tâm, y lập tức tế ra dây Khốn Linh. Y vẫn luôn chờ đợi cơ hội này.
Sau khi y cảm nhận được sự đáng sợ của Sở Phong, y biết, chỉ có thể dựa vào bí khí này, trong thời khắc mấu chốt đánh ra một kích mới có thể thay đổi càn khôn.
Dây Khốn Linh nhìn thì giống như sợi dây gai, hơi có màu vàng nhạt, không bắt mắt cho lắm, nhưng sau khi đánh xuống lại cực kỳ linh hoạt, giống như một con rắn phóng tới Sở Phong.
Quan trọng nhất, tốc độ của nó rất nhanh.
Sở Phong kinh hãi. Hắn có cảm giác, nếu bị sợi dây thừng này quấn chặt, chắc chắn sẽ có phiền phức rất lớn. Đó chính là đòn sát thủ.
Ầm!
Hắn trực tiếp ném “thánh nữ” trong tay ra ngoài, thẳng đến dây gai cổ quái kia.
Hoàng Vi Nguyệt kêu thảm, cả người bị nện xuống mặt đất, đâm vào bên trên dây gai màu vàng nhạt, bị trọng thương không nhẹ.
Đầu tiên, dây gai kia tản ra kim quang quấn lấy bà tay, cắt đứt nửa thân người của bà ta.
“Hàn Văn Trạch.” Bà ta thét lên, mang theo nỗi sợ hãi.
Đầu Hàn Văn Trạch đổ đầy mồ hôi. Sau khi dây thừng Khốn Linh được tế ra, nó sẽ tự động truy sát con mồi, có chút không khống chế được. Mà sự thật là y không thể khống chế được nữa.
Dây gai này có một loại linh tính đặc biệt nào đó.
Vèo.
Dây thừng Khốn Linh xoắn đứt cơ thể Hoàng Vi Nguyệt, một lần nữa phóng lên, như một con kim xà phóng tới Sở Phong, nhanh như tia chớp.
Sở Phong vận dụng Kim Cương Trác. Bởi vì hắn cảm thấy dây gai này là một loại bí bảo, vô cùng yêu tà, hẳn là do đại năng tiến hóa giả luyện chế.
Lần này, hắn ném không mạnh, mà là có kỹ xảo, thúc ra Thái Dương Hỏa Tinh mà vòng tay đã hấp thu.