Một số sinh vật dùng trận vực cỡ nhỏ để che giấu khí cơ. Bây giờ đột nhiên xuất hiện, chính là muốn chặn giết hắn.
Trận vực không phải dùng để vây khốn hắn, mà là để cho những sinh vật kia ẩn mình.
Bọn họ xuất hiện từ bốn phía, bao vây Sở Phong.
“Các ngươi là ai?” Sở Phong hỏi.
“Ồ, là người dẫn đường cho ngươi.” Một người phụ nữ che mặt, tư thái thướt tha, chỉ để lộ ánh mắt trong veo như nước, nhìn rất động lòng người.
“Có ý gì đây?” Sở Phong cau mày.
“Hoàng tử của hoàng triều tiến hóa đến từ vực ngoại quý tài, chúng ta cảm thấy ngươi cũng không tệ, muốn mang ngươi đến bái kiến hoàng tử điện hạ.” Hoàng Vi Nguyệt cười nói.
“Quý tài? Bái kiến y?” Sở Phong liếc mắt nhìn. Đây hoàn toàn là ảnh hưởng của con cóc Âu Dương Phong.
“Ừm, ngươi không tệ, là một nhân tài. Đi thôi.” Hoàng Vi Nguyệt mỉm cười, ít nhiều cũng có chút thận trọng, nhưng bên trong lại ẩn giấu sự khinh miệt.
Trên thực tế, bà ta rất xem thường Sở Phong, bởi vì bà tay biết vận mệnh của hắn. Sau đó không lâu, hắn sẽ phải lễ bái vị hoàng tử kỳ tài ngút trời kia trước mặt Lâm Nặc Y.
Sở Phong nghe xong, ánh mắt lại càng liếc hơn. Đây đích thật là phong cách điển hình của con cóc, không thèm nhìn thẳng vào mắt người khác. Hắn đúng là bị “truyền nhiễm” nghiêm trọng.
Hoàng Vi Nguyệt vốn đang mỉm cười, lúc này sắc mặt hơi cứng lại. Bà ta chỉ được nhìn bằng ánh mắt liếc? Sau khi đối phương nghe được lời của bà ta thì chính là phản ứng này.
Đây là sự khinh thường đối với bà ta.
Trên thực tế, khi bà ta đối mặt với Sở Phong, mặc dù vẫn nở nụ cười nhưng thật ra dưới đáy mắt lại là sự đùa cợt, nhưng cũng không thể hiện rõ ràng ra ngoài mà thôi.
Bây giờ bà ta chợt phát hiện, đối phương cũng có thái độ này đối với bà ta.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Một sinh vật bên cạnh lên tiếng. Người này rất dị ứng với cái liếc mắt của Sở Phong. Toàn thân của gã màu đỏ sậm, đằng sau lưng mọc một hàng gai xương.
“Xin lỗi, gần đây mắt của ta không được thoải mái cho lắm.” Sở Phong lên tiếng. Hắn có chút hứng thú nhìn mấy người này.
Sinh vật vừa rồi lên tiếng, ngoài làn da đỏ sậm và một hàng gai xương mọc sau lưng ra, còn lại thì chẳng khác gì Nhân tộc, thuộc về sinh vật loài người.
“Không phải các người đều là giáng lâm giả chứ?” Sở Phong hỏi.
“A, nói đúng rồi đó. Theo chúng ta đi đi, sẽ không mai một tài hoa của ngươi đâu.” Hoàng Vi Nguyệt cười nói, nhưng trong lòng đã phán án tử hình cho Sở Phong, liệu định hắn sẽ không có kết quả tốt.
Lúc này, cho dù Sở Phong đã xé rách tám đạo gông xiềng, nhưng vẫn cho người ta cảm giác hắn không hề có chút uy hiếp nào.
“Nói thật, ta đích thật đã hơi động tâm, nhưng ta không hiểu rõ các ngươi, cũng như hoàn toàn chẳng biết gì về vị hoàng tử kia cả, có thể giới thiệu một chút không?” Sở Phong mỉm cười, không còn liếc mắt nhìn người nữa.
“Sau khi gặp hoàng tử, ngươi sẽ biết tất cả mọi chuyện.” Lúc này Hàn Văn Trạch mở miệng, sắc mặt rất bình thản.
Sở Phong nhìn thấy y, lập tức cảm thấy rất quen mắt. Sinh Vật Thiên Thần có người tên Hàn Phi, đã từng lén lút đến giết hắn, kết quả bị hắn giết chết.
Người tên Hàn Phi và Hàn Văn Trạch này rất giống nhau, mi tâm cũng có hoa văn màu đỏ thắm.
Nhất thời, Sở Phong nhìn thấy rõ được nhiều thứ.
“Vị hoàng tử kia đã vượt giới đến chưa?” Sở Phong hỏi.
Hàn Văn Trạch hơi kinh ngạc nhìn Sở Phong, có chút cảnh giác, không nghĩ đến Sở Phong lại nhạy cảm như thế, trực tiếp thăm dò bọn họ.
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đến gặp người đó.” Hàn Văn Trạch nói.
Nhưng Sở Phong cứ dai như đỉa, cứ đứng nói chuyện, muốn tìm hiểu tình huống nhiều hơn.
Nhưng mấy người kia chỉ cười lãnh đạm, cũng không lộ ra tin tức có giá trị.
“Mấy vị là giáng lâm giả hai mươi mấy năm trước ở Trái đất sao? Mấy năm qua các ngươi ngủ say ở tiên quật Nguyên Từ Bắc Cực hay là gần tổ Kỳ Lân cũ?”
Sở Phong hỏi. Hắn không trông mong có được câu trả lời, nhưng thông qua quan sát thần sắc của bọn họ, hắn cũng có thể đưa ra phán đoán.
“Ngươi hỏi nhiều quá rồi đấy.” Sinh vật màu đỏ sậm lạnh lùng nói.
“Ta chỉ là hiếu kỳ thôi mà. Đúng rồi, hoàng triều tiến hóa kia rất lợi hại phải không?” Sở Phong không ngừng hỏi.
Hoàng Vi Nguyệt mỉm cười đáp: “Đạo thống của hoàng triều tiến hóa kia không thể tưởng tượng được, còn hoàng tử của bọn họ, ánh sáng tất nhiên là chói mắt rồi, có thể thực hiện tiến hóa siêu cấp, một người trên vạn người. Đi theo người đó, đó chính là vinh hạnh của chúng ta.”
Trong lòng Sở Phong cảm thấy phản cảm cực kỳ, tràn ngập cảm giác chán ghét. Hắn chẳng muốn dò xét gì nữa.
“Theo chúng ta đi đi, đến yết kiến vị hoàng tử đại nhân.” Hàn Văn Trạch nói.
Sở Phong nghe xong, trong lòng lại càng căm hận, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ do dự.
Hoàng Vi Nguyệt thấy thế, nheo mắt lại, khóe miệng hơi vểnh lên, lộ ra nụ cười trào phúng. Dù sao bà ta cũng đang che mặt, không cần lo lắng đối phương sẽ phát giác.
“Đúng là phiền phức, cứ trực tiếp mang hắn đi cho rồi.” Sinh vật màu đỏ sậm kia nói.
“Được, để ta đi cùng các ngươi nhìn qua một chút.” Sở Phong đi thẳng về phía trước.
Sau khi bước được mấy bước, oành một cái, hắn phát huy đến cực hạn, đột nhiên ra tay hạ sát.
Sở Phong hành động nhanh đến mức khiến cho người ta phản ứng không kịp, cát bay đá chạy, âm bạo kinh khủng. Hắn vận dụng Ngưu Ma Quyền đánh tên sinh vật màu đỏ sậm kia trước.
Gã sinh vật kinh sợ gào thét, đưa tay đánh ra phía trước, đồng thời hàng xương gai sau lưng muốn bay ra, muốn xuyên thủng cơ thể Sở Phong.
Nhưng một quyền này của Sở Phong quá nhanh, không giữ lại chút nào. Hắn muốn trước chế nhân, một kích giết chết, làm sao cho gã cơ hội được chứ?
Oành.
Một quyền này quá bá đạo, đánh ra chân hình. Một con mãng ngưu từ trong quyền ấn của hắn xông ra, sải bước ngang, giống như đạp trên tinh không, chung quanh tinh quang xán lạn.
Phốc!
Một quyền trúng đích, đánh gãy cánh tay phải của gã sinh vật kia, đánh xuyên qua bộ ngực của gã, trực tiếp khiến cho cơ thể của gã bị chia năm xẻ bảy, sau đó nổ tung, hóa thành một vũng máu lớn.
“Yếu thấy sợ!” Sở Phong nói.
Đây là một sinh vật đã kéo đứt tám đạo gông xiềng, cùng một cấp bậc với hắn nhưng lại bị hắn giết chết một cách dễ dàng.
Hoàng Vi Nguyệt thét lên, sợ bị máu văng trúng. Bà ta có bệnh thích sạch sẽ, lập tức rút lui.
Khu vực này, ngoài Hoàng Vi Nguyệt và Hàn Văn Trạch ra còn có một gã đàn ông đầu mọc sừng bạc cùng với một người đàn ông trung niên phía sau mọc cái đuôi bò cạp.
Hiện tại bốn người cùng nhau hành động, riêng mình ra tay oanh sát Sở Phong.
Vèo.
Sở Phong như quỷ mị, từ lỗ hổng vừa rồi xông ra khỏi vòng vây, quay đầu chạy thẳng đến núi Tử Kim.
Bởi vì nơi này cách thành phố Giang Ninh quá gần. Nếu muốn đại chiến, hắn sợ ảnh hưởng đến người trong thành phố.
“Chạy đi đâu.” Bốn người kia giận dữ mắng mỏ, đuổi theo không bỏ. Bọn họ là giáng lâm giả của tổ Kỳ Lân cũ, kết quả trong nháy mắt bị chết mất một người. Chuyện này thật sự quá mất mặt.