Hiện tại, thiên hạ đang hỗn loạn như thế, hàng lâm giả không ngừng xuất hiện. Muốn ứng đối nguy cơ, không gì quan trọng hơn so với thực lực bản thân.
Một ngày, hai ngày...
Sở Phong ở đây nghiên cứu mấy ngày, lông mày cau chặt, vẫn chưa tìm ra được một con đường nào. Đây là một góc của sào huyệt Kỳ Lân, cho dù bị đánh tàn, vẫn có những nguy hiểm không biết.
Lao Sơn, Mục Thanh đứng trên đỉnh núi, áo trắng bay phấp phới nhìn xuống biển cả xanh biếc bên dưới, gương mặt xinh đẹp vô cùng yên tĩnh.
“Tiên tử, đã xác nhận mấy lần, đám người Hàn Văn Trạch, Hoàng Vi Nguyệt đã chết hết, mất mạng ở núi Tử Kim Giang Ninh, xem ra là bị trận vực giảo sát.”
Có người đến bẩm báo. Chỉ mấy ngày, bên trong Sinh Vật Thiên Thần đã có thành viên cao tầng đầu nhập Mục Thanh, tận tâm tận lực làm việc cho nàng ta.
“Ngu xuẩn!” Mục Thanh không quay đầu lại. Đây là sự đánh giá của nàng đối với đám người Hoàng Vi Nguyệt.
Mấy ngày trước, nàng ta đã biết những người kia xảy ra chuyện, nhưng không hề có bất cứ hành động nào.
“Tạo nghệ trận vực của Sở Phong rất kinh người. Nếu cứ tiếp tục như vậy, về sau hắn sẽ trở thành tai họa mất. Hắn tiến bộ quá nhanh.” Mục Thanh Hà nói.
Sinh Vật Thiên Thần có hai thế lực lớn, là Mục gia và Lâm gia.
Hiện tại, thị nữ của một hoàng tử thành công vượt giới, lại có cùng họ Mục. Vì thế nhân vật quan trọng của Mục gia là Mục Thanh Hà đã đầu nhập trước.
“Chưa chắc là trận vực giảo sát.” Mục Thanh lạnh nhạt nói.
“Sở Phong đã lợi hại đến mức có thể một mình đối đầu với mấy vị cường giả đã xé rách chín đạo gông xiềng sao? Nhưng, khu vực đó đúng là có vết tích trận vực kích hoạt.” Mục Thanh Hà nhỏ giọng nói.
Mục Thanh không quan tâm đến lời nói của ông ta, chỉ lẩm bẩm: “Sở Phong ngược lại vẫn rất bình thản. Ta ở Lao Sơn chờ hắn bốn ngày, hắn vẫn không xuất hiện.”
Mục Thanh Hà biến sắc. Cô gái này đúng là trầm ổn, yên lặng chờ Sở Phong đến cửa.
“Sở Phong rất mạnh.” Ông ta cẩn thận nhắc nhở.
“Nếu con kiến hôi đó muốn đến, một bàn tay vẫn có thể đánh chết.” Mục Thanh hoàn toàn không che giấu sự ngạo mạn. Đối mặt với tâm phúc mới nhận, nàng ta không cần phải mỉm cười dối trá.
Trong lòng Mục Thanh Hà run rẩy. Rốt cuộc cô gái xinh đẹp này mạnh đến mức nào? Nên biết rằng cô ta chỉ là thị nữ của vị hoàng tử kia mà thôi.
“Ừm, cho dù đến, ta cũng sẽ không giết hắn, chỉ là hàng phục.” Mục Thanh mỉm cười thản nhiên. Sau đó, nàng nhìn về phía ngọn linh phong đằng xa. Nơi đó là chỗ ở của Lâm Nặc Y.
Ánh mắt Mục Thanh Hà nhấp nháy: “Tiên tử, nếu có nắm chắc, có thể giết lên Côn Luân, diệt Võ Đang, san bằng Tung Sơn. Người trên những danh sơn này đều có liên quan đến Sở Phong.”
“Tâm tư của ngươi quá nặng rồi đấy.” Mục Thanh liếc mắt nhìn ông ta: “Sở Phong đã từng giết một đứa con trên Mục của ngươi ở núi Thái Hành đúng không?”
Mục Thanh Hà cúi đầu. Ông ta biết không chỉ có một mình ông ta đầu nhập, còn có những người khác. Bọn họ đã báo tình huống của ông ta cho Mục Thanh biết.
“Ta đợi hắn thêm hai ngày. Nếu hai ngày còn chưa đến, ta sẽ ra ngoài một phen.” Mục Thanh bình thản nói.
.....
Ròng rã mất năm ngày, Sở Phong phí hết tâm tư cũng không thành công, không cách nào đến gần dị quả Bồ Đào Dương Chi, chỉ có thể thở dài một tiếng rồi lui ra.
Năm ngày qua, tổ Kỳ Lân vẫn rất bình tĩnh, thạch nhân và thằn lằn mọc cánh biến mất, căn bản chẳng có ai chú ý.
Bởi vì hai mươi mấy năm qua, nơi này quá yên ổn. Từ xưa đến nay chưa từng có ai dám xông vào, không ai dám làm càn. Người cảnh giới bên ngoài đích thật rất ít người đổi cương vị.
Sở Phong phát hiện mọi thứ vẫn bình thường, hắn tiếp tục thăm dò.
Hắn đi sâu vào tổ Kỳ Lân.
Chỗ sâu nhất có sương mù dày đặc. Nơi đó có một khu rừng đá, cũng là nơi có trận vực hoàn hảo, chưa bị phá vỡ. Còn cách rất xa, con ngươi Sở Phong đã co vào.
Hắn nhìn thấy cái gì, là hoa Kỳ Lân trong truyền thuyết.
Bên trong rừng đá có một vườn hoa, rất nhiều, tím óng ánh, to chừng miệng chén, trên mặt cánh hoa có hình vẽ Kỳ Lân, nhìn rất kinh người.
Thậm chí còn có mùi thơm nhàn nhạt bay ra. Không phải là vì hoa chưa nở rộ hết. Trên thực tế, khi nó nở rộ, hào quang cuồn cuộn xông phá sương mù, nhưng vì có trận vực bao phủ, cho nên hương hoa không bị dao động. Về phần phấn hoa thì càng không cần suy nghĩ.
“Đây chính là hoa Kỳ Lân, giá trị liên thành.” Sở Phong đỏ mắt, nhưng hắn vào không được, chỉ có thể đứng xem.
Trong khu rừng đá này lúc trước có Kỳ Lân ở lại, là một trọng địa, là tinh lực của nó, năng lượng để lâu dần dần sinh ra hoa.
Đáng tiếc không ai có thể hái được. Cho dù gần đó có rất nhiều người ngoài hành tinh, bọn họ chỉ có thể giương mắt nhìn mà không có cách nào.
Tổ Kỳ Lân, khu vực trung tâm nhất của rừng đá, không ai có thể đặt chân đến một bước. Mà đại tạo hóa chân chính lại nằm bên trong, thậm chí có người hoài nghi bên trong còn có Kỳ Lân con.
Bên ngoài rừng đá có một số phòng ở làm bằng đá khá lớn, bên trong ngủ say một nhóm người ngoài hành tinh cường đại nhất.
Sở Phong đứng rất xa, vòng qua khu vực trung tâm một vòng. Hắn nhìn thấy bên trong rừng đá thỉnh thoảng có mưa ánh sáng dâng lên. Đằng trước là một ruộng thuốc, tất cả mọi vật bên trong đều là thực vật thần thánh.
Hắn nuốt nước miếng một cái. Cho dù không biết, nhất định cũng là dược thảo giá trị liên thành.
Hắn không có khả năng xông vào. Trận vực trung tâm kinh khủng nhất. Nếu đặt chân vào, đoán chừng sẽ bị ý thần câu diệt.
“Được rồi, nhịn xuống.” Sở Phong thở dài, ngăn cơn xúc động trong lòng, không thử phá giải trận vực. Hắn ngay cả rừng trúc bên ngoài còn không cách nào đặt chân vào, chứ đừng nói chi đến nơi này.
Cuối cùng, hắn chọn đến gần một thạch ốc. Trước thạch ốc có một gốc cây già, mọc ra mấy quả trái cây đỏ như mã não, hương thơm xông vào mũi.
Quả trên cây có trái đã chín, có trái gần sắp chín.
Sở Phong tin rằng, loại trái cây này có thể giúp người ta xé rách gông xiềng thứ bảy, có thể hái dùng để luyện thuốc.
Nơi này có nhà đá, là khu vực an toàn.
Sở Phong suy đoán, loại trái cây này đối với chủ nhân căn nhà đã sớm không còn tác dụng. Nếu không, họ đã không bỏ mặc mà không hái rồi.
Sinh linh trong phòng đang ngủ say.
Vô thanh vô tức, Sở Phong nhẹ nhàng bước qua, ẩn thân trong làn sương mù màu trắng, làm việc rất thuận tiện.
Sau đó, hắn bắt đầu hái dị quả, chín hay không chín cũng hái hết, tổng cộng có sáu quả, hắn một hơi hái sạch.
Chuyện này đối với hắn mà nói mang ý nghĩa tiến hóa, có thể giúp cho thực lực tăng vọt lần nữa.
Sáu quả tản ra mùi thơm động lòng người. Cả sáu đều to như quả trứng gà, đỏ óng ánh, toàn thân trong suốt, hào quang từng điểm, dâng lên tinh khí sinh mệnh.
Sở Phong kích động trong lòng, cất hết vào trong bình Ngọc Tịnh. Lần này đến tổ Kỳ Lân cũ, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể công thành lui thân.
Có mấy quả này là đủ rồi, tối thiểu nhất có thể luyện ra được hai viên thuốc, giúp hắn đột phá đến cấp độ gông xiềng thứ chín.
Trong tình huống nguy hiểm, đây chính là vốn liếng bảo mệnh, đi ngược dòng nước trong loạn thế.