Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 801 - Chương 817: Oan Gia Ngõ Hẹp (1)

Thánh Khư Chương 817: Oan gia ngõ hẹp (1)

Người ngoài hành tinh trong nhà đá vẫn đang chìm vào giấc ngủ sâu, không phát giác bên ngoài phòng có người.

Sở Phong biết, tất cả là nhờ hắn nắm giữ được phương pháp hô hấp cứu cực, giúp tinh thần dung nhập vào trong huyết khí, thực hiện hình thần hợp một.

Trong trạng thái này, cho dù thần giác của tiến hóa giả có kinh khủng, cũng sẽ mất đi hiệu lực đối với hắn. Trừ phi là linh vật đạo tử ngút trời, nếu không thì sẽ không cảm ứng được.

“Sinh vật ngoài hành tinh này rất mạnh. Cho dù đang ngủ đông, huyết khí thu lại, cũng có tính áp bách rất lớn. Cấp độ tiến hóa không thể coi thường.”

Sắc mặt Sở Phong ngưng trọng, không nghĩ đến trong số những người ngoài hành tinh lại có nhân vật như thế.

Hắn yên lặng rút lui khỏi chỗ này, nhưng cũng không lập tức đi ngay. Hắn đang suy nghĩ đến việc nấu thêm một hai lô bảo dược để tặng cho lão tông sư Võ Đang.

“Bên kia còn có một gốc cổ thụ có trái.” Sở Phong lẩm bẩm.

Chính giữa là khu vực rừng đá mà Kỳ Lân sinh sống.

Chung quanh rừng đá rải rác có vài căn phòng đá, một đám người ngoài hành tinh cường đại nhất đang cư trú.

Có một số cây trước cửa phòng mọc ra một vài quả, nhưng vẫn chưa bị hái. Đây chính là thể hiện sự cường đại của bọn họ. Bởi vì những dị quả này không giúp bọn họ tiến hóa được.

“Đây là cây lê sao?”

Sở Phong kinh ngạc. Một gốc cây lê có tuổi thọ ít nhất mấy ngàn năm, thân cây rất thô, vỏ cây nứt ra, chỉ kết có bốn quả, to bằng đầu người, mùi thơm nức mũi.

Vèo!

Sở Phong vung tay, quả lê màu vàng rơi xuống, một lần nữa hắn đã đắc thủ.

Hắn cẩn thận tính toán, nếu đã giúp cho lão tông sư, vậy thì cũng nên chạy đến núi Bất Diệt đưa cho đám người hoàng ngưu vài viên, đúng là cần không ít.

Hắn muốn hái thêm vài quả nửa. Đồng thời, việc tìm kiếm dị quả như thế này mang đến cảm giác thỏa mãn. Đây chính là một loại thu hoạch.

Nên biết rằng, nếu bỏ một quả như thế ở bên ngoài, tuyệt đối sẽ dẫn đến cảnh chém giết, máu chảy thành sông, đầu người rơi xuống như đầu chó.

Nếu không luyện được mấy loại quả này, chỉ dược hiệu nguyên thủy của nó thôi cũng đủ giúp cho người ta xé rách được đạo gông xiềng thứ bảy, làm sao mà không quý chứ?

Sở Phong không rời đi, vẫn tiếp tục tìm kiếm, hận không thể hái hết. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ. Bởi vì khu vực này có không ít hiểm địa, không thể đặt chân vào được.

Có một số quả lạ chất từng đống, thần quang bành trướng, năng lượng nồng đậm đến dọa người, giống như có ngọn lửa dâng lên, tuyệt đối có thể giúp cho người ta xé rách gông xiềng tầng cao hơn.

Có thể nghĩ thì không cần nghĩ, hái không được đâu.

Nếu có thể thành công, người ngoài hành tinh cũng sẽ không đứng đó mà nhìn.

“Không được, tốt nhất là bỏ qua.”

Sở Phong cũng không bị cảm giác vui sướng làm choáng váng đầu óc. Vạn nhất có sinh vật ngoài hành tinh nào vừa lúc thức dậy, đó chính là trí mạng.

Đây là nơi ở của bọn họ, kinh động một người chẳng khác nào kinh động đến một đội ngũ cường giả ngoài hành tinh. Đến lúc đó vây bắt hắn ở đây, hợp nhau tấn công, hắn sẽ chết không có chỗ chôn.

Sở Phong bước nhẹ, không phát ra một chút âm thanh nào, đi xa hơn trong sương trắng tràng ngập. Hắn muốn chạy trốn.

Ở đây có rất nhiều tảng đá, có tảng đá cao đến một hai trăm mét, nhìn kỹ đều là thiên thạch.

Còn có rất nhiều hòn đá chất thành một đống, hình thành từng đống loạn thạch.

Khu vực này rất dễ khiến cho người ta lạc đường bởi vì địa thế rất giống nhau.

“Sao?”

Sở Phong giật mình. Trong lúc đang chạy ra ngoài, đột nhiên hắn cảm ứng được tinh thần ba động và huyết khí cuồn cuộn.

Có sinh vật ngoài hành tinh đang khôi phục? Lông tóc của hắn dựng đứng lên.

Một khắc này, hắn lập tức tế ra tinh thạch, bố trí một phen. Sương trắng xuất hiện, trở nên mông lung, thân ảnh của hắn liền biến mất.

Sở Phong trốn đi, ẩn đằng sau một khu vực có đất đá ngổn ngang.

“Mời!”

Hắn nghe được một giọng nói, sau đó nhìn thấy được người quen.

Cung chủ cung Ngọc Hư, Nguyên.

Nguyên đối với người bình thường mà nói, rất thần bí.

Ông ta bước vào tổ Kỳ Lân, gặp mặt với người ngoài hành tinh.

Suy nghĩ cẩn thận, thân là đầu lĩnh tổ chức dị nhân của quốc gia, có thể đọc được rất nhiều văn hiến trân quý cổ xưa, ông ta nhất định sẽ tìm đến tổ Kỳ Lân.

Chỉ là không biết làm sao Nguyên có thể đến đây.

Sở Phong ngừng thở, trốn bên trong trận vực cỡ nhỏ, chú ý bên kia.

Có một số sinh vật ngoài hành tinh đang đón tiếp Nguyên, dẫn ông ta đến khu vực trung tâm. Hiển nhiên Cung chủ cung Ngọc Hư đang đi gặp nhân vật có thực lực cường đại hơn.

Bởi vì, càng đi vào trong, thực lực của người ngoài hành tinh lại càng mạnh.

Nhất thời, Sở Phong đi không được. Bởi vì hàng lâm giả ở đây đã lần lượt khôi phục.

Đồng thời từ đằng xa còn truyền đến tiếng rít.

Sở Phong thầm kêu hỏng rồi. Thạch nhân và thằn lằn mọc cánh mà hắn giết chết lúc trước, hơn phân nửa đã bại lộ rồi.

“Có địch tập kích, đã giết chết hai người chúng ta.”

Tình huống xấu nhất đã phát sinh. Từ đằng xa có người gào thét, tiến hành cảnh báo.

Sở Phong cau mày. Hiện tại không thể đi được, vì thế hắn yên lặng di chuyển, nhân dịp phần lớn sinh vật ngoài hành tinh còn chưa tỉnh lại, hắn lựa chọn nơi ẩn thân lần nữa.

Vèo!

Hắn rất nhanh đến gần khu rừng trúc, trốn vào bên trong. Bởi vì nơi này rất nguy hiểm, bình thường sẽ không có ai bước vào.

Hắn đã từng ở đây nghiên cứu mấy ngày cũng không thể phá giải được trận vực, thúc thủ vô sách không hái được quả lạ.

Hắn bố trí nam châm, hình thành mê trận che giấu bản thân.

“Tình huống như thế nào?”

Một số người ngoài hành tinh bừng tỉnh, tràn ra năng lượng ba động cường đại.

“Chúng ta mất tích mất hai người, trên mặt đất còn loang lổ vết máu.”

“Người nào dám to gan như thế? Đúng là gan to bằng trời.”

Khu vực trở nên ồn ào. Đã bao nhiêu năm, không có người nào dám đến đây giương oai. Hơn hai mươi năm qua vốn rất yên tĩnh.

Cung chủ cung Ngọc Hư đi theo một nhóm người ngoài hành tinh tiến ra ngoài dò xét.

“Ta hoài nghi là Sở Phong gây nên. Các vị kiểm tra xem ở đây có tổn thất gì không?” Nguyên lên tiếng.

Cách rất xa nhưng Sở Phong vẫn có thể nghe thấy, bởi vì thần giác của hắn quá nhạy cảm, động tĩnh trong phạm vi một hai chục dặm vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.

Đối với người bình thường mà nói, đây chính là Thuận Phong Nhĩ.

Sắc mặt hắn trầm xuống. Người này đã trở mặt với hắn, đi đâu cũng phải bôi đen hắn. Đến lúc này rồi cũng không quên gây thù cho hắn.

Mặc dù là do hắn làm, nhưng có cần phải trực tiếp gây thù cho hắn như vậy không. Đúng là không có đạo lý. Ông ta vì muốn ngăn chặn hắn mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Lúc này, hắn không thể đi được, chỉ có thể ở lại đây.

Trong thời gian ngắn, hắn sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng bị người ta nói như thế, hắn vẫn rất khó chịu.

“Nguyên, ta vẫn luôn nhớ đến xuất thân từ cung Ngọc Hư, chỉ cần ngươi không chọc ta, ta sẽ không thèm để ý đến ngươi, nghĩ không ra ngươi còn làm trầm trọng thêm.”

Bình Luận (0)
Comment