Ánh mắt Sở Phong lạnh lại. Đối xử với kẻ địch, hắn luôn không nương tay, trong lòng đã có quyết đoán.
Nếu không có cơ hội thì cũng thôi đi, còn bây giờ thì quá dễ, hắn sẽ trực tiếp chém đứt đầu Cung chủ cung Ngọc Hư.
“Ừm, các vị, Sở Phong vô cùng hung ác, ngay cả ta và hắn cùng là Nhân tộc mà cũng không nhìn nổi. Hắn khi sư diệt tổ, mưu phản cung Ngọc Hư, làm quá nhiều chuyện ác.”
Cung chủ cung Ngọc Hư bình thản nói.
Ông ta quan sát vết máu trên mặt đất, tin rằng nó được lưu lại từ mấy ngày trước, đề nghị tổ Kỳ Lân xuất động một đội ngũ chinh phạt Sở Phong.
“Hàn Văn Trạch, Hoàng Vi Nguyệt đều bị hắn giết rồi sao? Người này lá gan không nhỏ, dám đụng đến hàng lâm giả của tổ Kỳ Lân ta. Hắn không biết đây là một liên minh cường đại sao?” Có người ngoài hành tinh lạnh giọng nói.
“Không sai, nhất định là vì đám người Hàn Văn Trạch đi vây quét hắn, kết quả không may bị giết chết. Hắn một đường tìm đến, tiến hành trả thù chúng ta.”
Một đám sinh vật ngoài hành tinh rất không cam lòng, người nào cũng đằng đằng sát khí.
Từ đằng xa, Sở Phong giận dữ. Rõ ràng là Hàn Văn Trạch và Hoàng Vi Nguyệt đến giết hắn trước, chẳng lẽ hắn phải ngồi đó chờ chết, không thể phản kháng sao?
“Đừng làm ồn nữa. Chỉ có kẻ yếu mới làm ồn. Ai muốn kết minh, muốn trực tiếp đi giết người kia thì đi đi, đừng quấy rầy giấc ngủ của chúng ta.”
Đúng lúc này, trong phòng đá ở sâu trong sương trắng có người quát lớn.
Đồng thời còn có mấy luồng gợn sóng mạnh mẽ phát ra, giống như đang cảnh cáo để cho bọn họ yên tĩnh.
“Ai muốn giết Sở Phong thì đi, ai không muốn đi thì ở lại, duy trì yên lặng.”
Hiển nhiên, nơi này cũng không phải là một chỉnh thể. Dù sao cũng đến từ những tinh hệ khác biệt, chỉ là một tổ chức lỏng lẻo, thật ra vẫn còn chưa hình thành liên minh.
Cũng chỉ có đoàn thể nhỏ cá biệt mà thôi.
Ví dụ như những người đang la to đều cùng một bọn với Hàn Văn Trạch, Hoàng Vi Nguyệt.
Cuối cùng, có một đội ngũ nhỏ khởi hành ra ngoài giết Sở Phong.
Nguyên không rời đi. Ông ta muốn gặp mặt cường giả chỗ này, hiệp đàm một số việc, mời người dẫn tiến.
Sở Phong nguyền rủa. Bởi vì hai ngày sau đó, khu vực này đã không còn yên tĩnh được nữa, vẫn có người ngoài hành tinh ra ngoài hoạt động.
Đúng là bất hạnh. Cung chủ cung Ngọc Hư đi gặp tiến hóa giả, là ở căn phòng đá mà Sở Phong đã từng hái dị quả.
Rống!
Sở Phong nghe được một tiếng rít gào trầm đục, huyết khí cuồn cuộn, rất kinh người, giống như một mặt biển đang phập phồng.
Cho dù loại quả đó vô dụng đối với sinh linh kia, nhưng ông ta không dễ dàng tha thứ cho người ăn cắp nó.
“Ăn cắp dị quả?” Sắc mặt Nguyên âm tình bất định. Ông ta đến tổ Kỳ Lân là muốn kéo quan hệ với cường giả bên trong. Khi cần thiết sẽ liên hợp.
Ngoài ra, ông ta còn có một mục đích, hy vọng có thể lấy được dị quả ở đây, giúp ông ta đột phá, về sau không cần lo lắng Sở Phong giết đến cửa.
Gần đây, cuộc sống của ông ta không dễ chịu gì, trong lòng lúc nào cũng lo lắng Sở Phong đột nhiên đến giết ông ta.
“Tất nhiên là do Sở Phong gây nên rồi.” Ông ta lên tiếng.
Mặc kệ thế nào, ông ta cảm thấy trước cứ dội nước bẩn cho Sở Phong đã.
Sở Phong đã nhịn quá lâu bên trong tổ Kỳ Lân, lúc này khu vực mới yên tĩnh trở lại, rất nhiều sinh vật một lần nữa ngủ say.
Hắn thừa cơ chạy thoát, nhẹ nhàng lướt đi.
Cho đến bây giờ, hắn mới cảm nhận được sự thần diệu của phương pháp hô hấp của hắn.
Lúc này, tinh thần của hắn hòa vào trong huyết khí. Theo nhịp tim đập, tinh thần không ngừng khuếch tán toàn thân, giao hòa rất triệt để.
Hình thần hợp một.
Sinh linh có cấp độ đặc biệt như thế này cực kỳ hiếm thấy.
Ngoài đệ tử của những thánh địa tiến hóa, những người khác rất khó làm được.
Điều này giúp cho hắn biến thành một u linh, im ắng biến mất.
Sau khi chạy được rất xa, Sở Phong mới dừng bước, canh giữ bên ngoài dã trạch. Hắn muốn giết Cung chủ cung Ngọc Hư.
Bởi vì Nguyên vẫn còn chưa ra ngoài.
Tai họa này không thể lưu lại. Ông ta một lòng muốn gây thù với hắn, đã cùng hắn không chết không thôi.
Rốt cuộc Nguyên cũng ra ngoài, mang theo tâm trạng thỏa mãn, bước đi nhẹ nhàng, quanh thân óng ánh, tản ra năng lượng ba động cường đại.
Bởi vì ông ta và người của tổ Kỳ Lân đã đạt thành nhận thức chung. Vị cường giả kia cho ông ta một dị quả, giúp ông ta tiến hóa, xé rách đạo gông xiềng thứ bảy.
Hơn nữa, ông ta còn nhận được lời hứa, qua thêm một khoảng thời gian nữa, ông ta sẽ nhận được một quả còn mạnh hơn.
Nguyên rất hài lòng. Lần này thu hoạch rất lớn, nhất là thực lực đột nhiên tăng mạnh, giúp ông ta có được sức mạnh. Cho dù không thể trấn sát Sở Phong, nhưng cứ theo cái đà này, về sau nhất định sẽ có cơ hội.
Bởi vì nơi này là tổ Kỳ Lân, một số loại thuốc thần thánh sẽ dần dần khôi phục và mọc ra ở chỗ này.
Nguyên thật sự rất cao hứng, không còn vẻ nghiêm túc như lúc trước, mang theo ý cười nhẹ nhõm bước đi trên bờ dã trạch.
Nhưng khi ông ta ngẩng đầu, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Tâm trạng vui sướng bỗng chốc chuyển sang lạnh lẽo. Lông tóc ông ta dựng đứng, ngay cả cột sống cũng bốc hơi lạnh. Bởi vì ông ta nhìn thấy Sở Phong.
Nguyên tê cả da đầu, cơ thể trở nên cứng ngắc. Chuyện này quá đột ngột. Vừa rồi tâm trạng còn đang rất tốt đẹp, bây giờ đã sớm bị quét sạch không còn.
Ai có thể ngờ đến, vừa mới ra khỏi tổ Kỳ Lân cũ đã gặp phải tên sát tinh này.
Chỉ trong nháy mắt, tâm trạng thư sướng biến mất, chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo khi ngã xuống đáy cốc. Cảm giác này đúng là quá tệ!
Chân trước Thiên Đường, chân sau Địa Ngục. Đây chính là điển hình của vui quá hóa buồn.
Còn đi chưa được bao xa, ông ta đã bị chặn lại. Sở Phong đặc biệt chờ ông ta ở chỗ này để giết ông ta.
Nguyên không phải người bình thường. Một khắc này, ông ta nghĩ đến hơn phân nửa Sở Phong trốn gần tổ Kỳ Lân, tận mắt nhìn thấy ông ta dội nước bẩn, vì thế mới chờ ông ta ở đây.
Ông ta muốn thổ huyết. Tại sao lại xui xẻo như vậy chứ? Sớm không đến, muộn không đến, hết lần này đến lần khác lại đến vào lúc này, gặp gỡ tên ma vương kia.
Hơn nữa, ông ta cảm thấy lần này quá bi thảm rồi. Sau khi tiến vào tổ Kỳ Lân, nếu ông ta không cố ý dội nước bẩn lên người Sở Phong, hơn phân nửa ông ta sẽ không bị như thế này.
Mặc dù là do Sở Phong làm, nhưng ông ta làm như thế chính là tìm đường chết, chủ động vu oan Sở Phong, lại còn bị tên ma vương này phát hiện. Tất cả chỉ dồn ông ta vào đường chết.
Ngay cả Nguyên cũng phải thở dài. Lần này chết chắc rồi.
“Ta chờ ngươi hơi bị lâu rồi đấy.”
Sở Phong chỉ nói một câu, nhưng lại khiến cho một chút cảm giác may mắn của Nguyên biến mất. Nói ông ta hối hận là không có khả năng. Nhất là vừa rồi ông ta còn đột phá, còn sắp huy hoàng sáng chói, kết quả bây giờ bị người ta dọa giết.
Ông ta có một cảm giác biệt khuất. Ông ta mới tìm được đường tắt, mới hợp tác với tổ Kỳ Lân, muốn quật khởi. Ông ta nhất định sẽ mạnh lên trong Nhân tộc.