Hắn dùng phương pháp hô hấp cứu cực, điều chỉnh lại hoàn cảnh đến không minh.
Ánh bình minh vàng rực chiếu xuống người Mục Thanh. Nàng ta bước đến bên cạnh bờ suối. Nơi này rất yên tĩnh. Nàng ta muốn trang điểm lại, hy vọng nhìn mình vẫn còn đủ mỹ lệ.
Mặt trời lên cao, nàng ta đã sớm buông lỏng cảnh giác.
Lúc này, Sở Phong đột nhiên xuất hiện. Ký hiệu lôi điện phát sáng giữa lòng bàn tay trái. Lúc này, tay trái của hắn còn đang nắm điện chùy Tử Kim Lôi, giúp gia tăng uy năng của thiểm điện.
Còn cái gì có thể nhanh hơn thiểm điện chứ?
Sở Phong vì săn giết nàng ta, đợi cả một đêm, đến lúc này hắn làm sao bỏ qua cơ hội chứ, phải một kích tất trúng, đánh gãy cơ thể của nàng ta.
Kích thứ nhất nhất định phải đánh trọng thương nàng ta. Nếu không cẩn thận giết chết, coi như nàng ta không may.
Nói thật lòng, Sở Phong hận không thể trực tiếp làm thịt nàng ta, nhưng hắn đã đồng ý với Ngao vương, lưu lại cơ hội cho gã, để gã giải quyết khúc mắc này.
Trên thực tế, cũng đúng như Sở Phong và Ngao vương đã nói, trực tiếp giết chết nàng ta quả thật có lợi cho nàng ta quá, cứ tạm thời lưu lại tàn mệnh cho nàng ta là tốt nhất.
Oành.
Lúc này, thiểm điện bộc phát, lôi đình từ lòng bàn tay Sở Phong dâng lên, dọc theo điện chùy Tử Kim Lôi đổ xuống, năng lượng nồng đậm đến dọa người.
Một vệt sáng chói mắt đánh về phía Mục Thanh.
Sáng sớm, nàng ta thiếu mất cảnh giác. Thần kinh kéo căng cả một đêm, hiện tại đang ở trong trạng thái buông lỏng, làm sao cũng không ngờ rằng dưới ánh bình minh xán lạn như vậy lại bị người ta đánh lén.
Ầm.
Cột sáng lôi đình vừa lúc đánh vào hậu tâm của nàng ta, khiến nàng ta phun máu, cơ thể bay lên, xem như bị thương nặng.
“Cái gì?’ Sở Phong giật mình. Dựa theo hắn dự đoán, cô gái này hẳn phải bị đánh gãy nửa thân người chứ, nổ tung từ bộ ngực, nhưng kết quả hoàn toàn không phải như vậy.
“Đáng chết, nàng ta có bí bảo hộ tâm.” Hắn hiểu được chuyện gì xảy ra. Phía sau ngực của cô gái này có bảo giáp bảo vệ.
Sớm biết như thế, hắn đã oanh kích vào phần bụng của nàng ta. Ở đó vốn đang bị bỏng, nhất định có thể trực tiếp đánh xuyên, cắt đứt cơ thể của nàng ta.
Sở Phong phản ứng nhanh chóng, không do dự, cả người bay lên, ra tay lần nữa, huy động điện chùy Tử Kim Lôi đánh ra một luồng lôi quang.
Nhưng cô gái kia đã giật mình tỉnh lại, không những phòng bị, thần giác cường đại đã bắt đầu tránh hiểm, sớm có phản ứng.
Cùng lúc đó, năm tên cường giả đến từ tổ cũ Kỳ Lân cũng nghe được động tĩnh, trước tiên đánh tới, người nào cũng như lôi đình, mang theo cương phong, cát bay đá chạy.
Khi năm người chạy vội, khu rừng nổ tung, toàn bộ đều bị hủy diệt.
Rầm rầm rầm…
Kinh lôi điếc tai, nước hồ và suối đều bị sấy khô. Sở Phong cuồng bạo, huy động điện chùy Tử Kim Lôi, trong chớp mắt đánh ra nhiều lần.
Mục Thanh rất mạnh, phản ứng cũng rất nhanh, nhưng sau khi bị năng lượng Thái Dương Hỏa Tinh làm trọng thương, cũng còn chưa khôi phục lại được, bây giờ giao thủ xem như ăn thiệt.
Nhất là, mặc dù kích thứ nhất không đánh thủng hậu tâm của nàng ta, nhưng dù sao cũng là bị đánh trúng, khiến cơ thể của nàng ta đau nhức vô cùng, run lên, hành động mất tự nhiên.
Bây giờ thiểm điện vẫn đánh xuống như cũ, công kích quá nhanh, khó lòng phòng bị.
Ầm.
Người nàng ta bị giáng xuống một đòn nặng nề, bộc phát lôi quang. Phần bụng suýt chút nữa nổ tung, quang mang hừng hực lan tràn.
Sở Phong giật mình. Cô gái này cường đại như thế, có thể kháng lại lôi đình, không bị sụp đổ.
Đằng sau, năm thân ảnh hoành không lao đến, sắp đuổi đến nơi.
Xoẹt.
Sở Phong không có gì ngoài huy động điện chùy Tử Kim Lôi, bộc phát lôi quang ra bên ngoài, sau đó hắn phun ra một luồng kim quang, là kiếm khí Canh Kim không gì là không phá được, bay thẳng ra ngoài giống như phi kiếm.
Phốc.
Một kích này rốt cuộc đã lập công, gọt sạch một cánh tay của Mục Thanh. Kiếm khí Canh Kim sáng như tuyết, tung hoành như cầu vồng, xoắn nát cánh tay nàng ta, máu văng khắp nơi.
"A..."
Mục Thanh hét lên, tiếng hét vô cùng thê lương. Nàng ta quá sợ hãi. Nàng ta là một cô gái xinh đẹp, bây giờ lại mất một cánh tay, điều này căn bản không thể tiếp nhận được.
“Giết hắn.”
Mục Thanh tóc tai bù xù, thét lên chói tai, hô to với năm người đang chạy đến.
Bản thân nàng ta cũng phát sáng, liều lĩnh phát ra năng lượng, muốn liều mạng với Sở Phong.
Ánh mắt Sở Phong lạnh lẽo, hai mắt bắn ra hai luồng ánh sáng màu đỏ. Đó chính là hiệu dụng của Hỏa Diễm Kim Tinh. Phốc phốc hai tiếng, hai chùm sáng màu vàng bay ra ngoài, đánh vào người Mục Thanh, khiến nàng ta máu chảy đầm đìa, thân hình bay ngược.
Oành.
Cùng lúc đó, Sở Phong vọt qua, điện chùy Tử Kim Lôi rơi xuống, đánh vào bụng Mục Thanh, lôi quang to lớn một lần nữa nở rộ.
Xoẹt!
Lần này không còn gì lo lắng. Phần bụng Mục Thanh nổ tung, cơ thể đứt thành hai đoạn, khiến nàng ta thê thảm kêu to.
Cùng một thời gian, kiếm khí Canh Kim xoay tròn, xoắn nát nửa cơ thể bên dưới của nàng ta.
Vèo một tiếng, Sở Phong biến mất, xông vào bên trong khu rừng.
“Ta để lại tàn mệnh cho ngươi, sau đó hãy nhìn hoàng triều bị hủy diệt đi.” Sở Phong lạnh lùng nói.
Răng rắc một tiếng. Trước khi đi, hắn vẫn không nhịn được sát cơ phất tay xuống, một luồng thiểm điện bổ trúng Mục Thanh, đẩy nàng ta ngã hẳn xuống đất, không rõ sống chết.
Thể chất của nàng ta mạnh kinh người. Bởi vì đổi lại bất kỳ người nào, nếu đụng phải công kích của Sở Phong, toàn bộ cơ thể phải nổ tung, hóa thành thịt nát.
Sở Phong phi nước đại, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã toàn lực xuất thủ. Nếu lưu lại tàn mệnh mà nương tay, nói không chừng khó mà trọng thương được nàng ta.
Đằng sau, năm đại cao thủ truy sát đến. Có ba người kéo đứt được mười đạo gông xiềng, hai người khác là kéo đứt chín đạo gông xiềng. Thực lực của tổ hợp này đúng là kinh người.
Nhưng khi Sở Phong trốn vào khu rừng, cũng không phải là trốn như điên, trong thời khắc mấu chốt vẫn phản kích như cũ, lại còn là tuyệt sát.
Một khắc hắn cúi đầu, xương cột sống phát sáng, một con rồng xuất hiện, hóa thành một thanh trường mâu, năng lượng dọa người bay về phía đám người kia.
Ầm.
Một người kéo đứt chín đạo gông xiềng, trực tiếp bị chiến mâu xuyên thủng, sau đó cả người nổ tung.
“Ngươi dám!”
Bốn người khác giận dữ, nhất là ba đại cao thủ kéo đứt mười đạo gông xiềng, lại càng bay đến đánh giết. Hai người trong đó còn có đôi cánh sau lưng, có thể bay.
Sở Phong cũng không dừng lại, một đường phi nước đại, nhưng có ngọn núi ngăn cản, tốc độ của hắn cũng bị hạn chế, cuối cùng từ trên một ngọn núi lao xuống bờ biển, chìm vào trong biển xanh Lao Sơn.
“Có lên trời xuống đất ta cũng phải giết ngươi.”
Cường giả có hai cánh sau lưng cũng lao xuống theo.
Đáy biển, Sở Phong cũng không bỏ trốn, cầm Kim Cương Trác trong tay, yên lặng chờ bọn họ đến gần.
“Chết.”
Hai đại cao thủ dùng tinh thần gào thét trong biển, nhanh chóng đến gần Sở Phong.
Oành.
Nhìn thấy bọn họ đến gần, Sở Phong cũng không chút do dự tế ra Kim Cương Trác. Lúc này không phải vì đập nát hai người, mà là dẫn dắt Thái Dương Hỏa Tinh.