Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 810 - Chương 826: Đi Săn Lao Sơn (1)

Thánh Khư Chương 826: Đi săn Lao Sơn (1)

Sở Phong yên lặng từ đằng xa nhìn cô.

Bên trên ngọn linh phong, mặc dù trên người Mục Thanh có vết thương, lại còn rất nặng, nhưng nàng ta vẫn chăm chú hành lễ với Lâm Nặc Y, rất an phận với thân phận thị nữ của mình.

Lâm Nặc Y quan tâm hỏi thăm thương thế của Mục Thanh ra sao, sau đó tặng cho nàng ta loại thuốc mới nhất mà Sinh Vật Thiên Thần vừa mới nghiên cứu ra, được tạo thành từ dị quả cao cấp nhất, hiệu quả trị liệu là cực kỳ cao.

Mục Thanh biết, thuốc chứa trong chiếc bình thủy tinh màu lam chỉ luyện thành công được ba bình, rất quý giá. Khi ta nàng ta bôi lên vết thương, một cảm giác the mát xuất hiện, hiệu quả vô cùng tốt.

Sở Phong nhìn hai người trên núi. Sau khi hắn vận chuyển phương pháp hô hấp, cảm giác rất nhạy cảm, có thể nắm bắt được rõ ràng hết thảy. Nhìn thấy xong, hắn không khỏi im lặng hơn.

Trên núi, Mục Thanh giơ tay lên, một màn lụa bao phủ lại nơi đó, che giấu hết thảy. Sau đó, nàng mời Lâm Nặc Y bước vào, bên ngoài lập tức trở nên mơ hồ. Hai người biến mất, ngay cả bức màn lụa cũng không thấy.

Sở Phong lập tức hiểu ra. Lúc trước, người của tổ Kỳ Lân cũ tất nhiên là ẩn mình trong bức màn lụa này. Đó là một loại bí bảo, che đậy khí cơ, người bên ngoài đều không cảm nhận được.

Chạng vạng tối, ráng chiều sắp hết, đỏ thắm như máu, vùng đất trở nên rất yên tĩnh.

Ngay cả biển xanh của Lao Sơn cũng rất bình tĩnh, không sóng, không gió. Dưới ánh trời chiều có vẻ rất già nua.

Sở Phong nhìn ngọn núi. Phương pháp hô hấp cứu cực khiến cho hắn có cảm giác siêu cường. Đáng tiếc lại bị tấm màn xanh kia ngăn cách.

Lúc này, hắn nghĩ đến Lâm Nặc Y ngày xưa. Ấn tượng sâu nhất về cô chính là lý trí. Không thực tế và xúc động hoàn toàn chẳng liên quan đến cô. Lúc nào cô cũng có thể tỏ ra tỉnh táo.

Tất nhiên, hắn không nhìn thấy được mặt nhiệt tình của cô. Mỹ lệ và khí chất thanh lãnh ngược lại xếp sau lý trí và thực tế.

Sở Phong nhớ lại, từ lúc biết Lâm Nặc Y đến nay, cô dường như chưa bao giờ thất thố qua. Từ đầu đến cuối vẫn lý trí như vậy, đều có thể tỉnh táo đưa ra lựa chọn.

Thật lâu sau, bầu trời sụp xuống, sao trời lốm đốm, trăng tròn treo trên cao.

Rốt cuộc trên ngọn núi cũng đã có động tĩnh. Tấm lụa màu xanh đã vén lên, Lâm Nặc Y bước ra, ánh trăng lập tức bao trùm lấy cô.

Nhìn xuất trần mà thánh khiết.

Gương mặt Mục Thanh chỉ toàn là nụ cười. Dù trên người còn có vết thương, khi cười động đến, nhưng nàng ta vẫn biểu đạt sự vui sướng, tiễn Lâm Nặc Y xuống núi, mãi cho đến chân núi mới dừng.

Khi Mục Thanh lên núi, Sở Phong giống như u linh muốn tiếp cận, nhưng cuối cùng hắn lại dừng bước. Người của tổ Kỳ Lân quả thật giống như âm hồn bất tán, vẫn đứng im trong rừng.

Sở Phong tiếp tục ẩn núp, chờ cơ hội săn giết.

Ngao vương từng bị nàng ta làm nhục, còn bác Lưu và Triệu Tam Gia cũng bị cô gái này thăm viếng qua, Sở Phong không muốn cô gái âm nhu này trở thành một mối uy hiếp.

Mãi cho đến nửa đêm, Mục Thanh mở to mắt, thương thế của nàng ta đã khôi phục mấy phần, nhưng nàng ta vẫn cau mày.

Hiện tại, nàng ta không còn gì để nói. Nàng ta chuẩn bị nhân thủ, yên lặng chờ con cá mắc câu. Nhưng kết quả chẳng có chuyện gì phát sinh.

Dựa vào suy đoán của nàng ta, sau khi làm nhục Ngao vương xong, cố ý tiết lộ hành tung bản thân, tất nhiên sẽ bị đám người Sở Phong ghi nhớ, nhất là nàng ta còn ngoài ý muốn bị thương nặng. Cơ hội như vậy, đám người kia như thế nào có thể bỏ qua chứ?

Kết quả, bất luận cá lớn hay cá con, một con cũng đều không có đến.

Điều này khiến cho nàng ta có chút khó chịu.

Giống như đã nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị vung lên, đánh cho kẻ địch trọng thương. Kết quả chỉ nhìn thấy không khí, lãng phí khí lực và biểu hiện một cách vô ích.

Mục Thanh cảm thấy rất phiền muộn, cho rằng mình vẽ vời cho thêm chuyện.

Trên thực tế, đám cao thủ đến từ tổ Kỳ Lân cũ cũng không kiên nhẫn. Cô gái kia mời họ đến tương trợ, thề thốt bắt được con cá lớn. Cuối cùng người đâu?

Nếu không phải nàng ta là thị nữ của vị hoàng tử thiên tung, bọn họ đã sớm nổi giận, luôn cảm thấy làm như vậy giống như ăn nhiều chết no, không có việc gì trốn ở chỗ này đếm sao, quá nhàm chán rồi.

“Đừng thả lỏng. Nói không chừng có cá lớn đến, cứ yên lặng trong bóng tối chờ cơ hội.”

Mục Thanh bình thản nói. Trên thực tế, nàng ta cảm thấy như vậy cũng không tệ. Tối thiếu nàng ta có thể yên tâm dưỡng thương, không sợ người khác đến quấy nhiễu, tập kích.

Nghĩ lại một hai ngày đến vết thương có thể khỏi, hoàn toàn khôi phục, đến lúc đó sẽ không còn chuyện gì. Nếu kẻ địch thật sự muốn đến, nàng ta sẽ trực tiếp đánh chết.

Trước tờ mờ sáng, trời đất vẫn còn đen. Mục Thanh mở mắt, ánh mắt lập lòe. Một đêm này sắp qua đi, lúc này là thời khắc có thể thả lỏng đề phòng. Nếu có địch tấn công, hẳn là đã nên xuất hiện rồi.

Nhưng vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra như cũ, cho đến khi sắc trời sáng lên, mặt trời bắt đầu mọc ở phía Đông.

“A, ta thật sự đã đánh giá cao hắn. Chung quy cũng chỉ là tên thổ dân nhát gan, ngay cả đến đây tập sát cũng không có, thiếu mất đảm phách, là một con cá tạp nham mà thôi.”

Mục Thanh cười nhạt, nhưng thật ra tâm trạng của nàng ta rất khó chịu.

Lúc này, ánh bình minh chiếu rọi. Sương trắng trong núi bị mặt trời phủ lên một lớp hào quang, không khí vô cùng ấm áp.

Mục Thanh thở dài. Lần này nàng ta xem như tính sai, căn bản chẳng có người đến.

Về phần năm người của tổ Kỳ Lân cũ, tất cả đều im lặng. Chuyện này là sao? Cứ như vậy mà ngồi không công một đêm?

Bọn họ oán thầm. Tâm tư của cô gái này đúng là không ít, nhưng chung quy chẳng có đầu óc. Huy động nhân lực thiết lập ván cục làm được cái gì? Hết thảy đều tự mình đa nghĩ, suy nghĩ quá nhiều.

“Ta muốn đi gặp hoàng tử điện hạ, các ngươi đi theo ta.” Mục Thanh nói.

“Được.”

Năm tên cường giả gật đầu. Đến lúc này bọn họ mới lấy lại tinh thần. Sở dĩ bọn họ đến đây chính là muốn kéo quan hệ với người của hoàng triều tiến hóa. Bất luận ở đâu, đạo thống của hoàng triều tiến hóa đều là thế lực rất đáng sợ.

Đến dưới ngọn linh phong, đi sâu vào trong núi, Mục Thanh nhìn thấy dòng suối cách đó không xa, đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với những người đằng sau: “Mời các vị tạm thời dừng bước, ta đi rửa mặt một chút.”

Năm người lộ ra sắc mặt khác thường, nhưng vẫn lui về phía sau.

Mục Thanh là con gái, lại là người bên cạnh hoàng tử. Bây giờ có chuyện quan trọng không thể không đi gặp, tất nhiên phải để cho bản thân trông nhìn được một chút.

Nhưng nàng ta bị bỏng, trên người có mấy vết cháy đen, thật sự làm tổn hại đến hình ảnh của nàng ta. Cho nên nàng ta muốn mượn đầm nước thanh tịnh trang điểm một phen.

Cho đến lúc này, Sở Phong mới chính thức hành động. Hắn đã chờ một đêm, vô cùng kiên nhẫn, rốt cuộc đã tìm được cơ hội xuất thủ.

Hắn có linh giác siêu việt hơn người bình thường có thể tưởng tượng, có thể tránh đi tất cả mọi người, vô thanh vô tức cất bước trong bụi cỏ, tinh thần và huyết nhục giao hòa, hình thần hợp một.

Bình Luận (0)
Comment