Sở Phong nhanh chóng nhắn tin cho tất cả người quen, bao gồm nhóm người lão tông sư, nhân dịp này rời khỏi danh sơn, rời khỏi nơi nghỉ chân của mình, lặng im và ẩn núp.
Ngao Vương và cầm vương thấy hắn nghiêm túc như thế, đều ý thức được Sở Phong chuẩn bị làm một vố lớn, tất cả đều cảm thấy lo lắng.
“Sở Phong, đừng liều lĩnh như vậy.”
“Trong lòng ta có nắm chắc.” Sở Phong nói. Trước kia, hắn đối kháng với Hải tộc, dị loại cũng giống như vậy. Thỏa hiệp không có tác dụng gì, cứ bình thản giết tới. Có thực lực tương ứng thì mới có thể đối thoại với những sinh vật kia. Nếu không, hết thảy đều là con số không.
Sở Phong đi xa, một đường phi nước đại về phía Bắc, tiến về cảnh nội Sơn Đông.
Cô gái thị nữ kia rời đi quá nhanh, cũng không phát hiện Sở Phong truy sát đằng sau. Như vậy càng tốt, hắn sẽ giết nàng ta trở tay không kịp. Nói không chừng có thể ngàn dặm bôn tập thành công.
Bảy tám nghìn cây số đối với Sở Phong mà nói, độ khó không lớn. Chưa đến một giờ, hắn đã đuổi đến nơi. Sau khi hắn đến gần Lao Sơn, hắn nhìn thấy một khu sóng biển xanh chập chùng, ầm ầm sóng dậy.
Sở Phong chậm dần tốc độ, lặng yên không một tiếng động, giống như một đạo u linh tiến vào trong núi. Hắn dùng thần giác hơn người của mình để tìm kiếm.
“Sao?”
Ngoài việc phát hiện một số thành viên Sinh Vật Thiên Thần, hắn tìm được chỗ ở của Lâm Nặc Y. Đó là một ngọn linh phong. Nơi đó có một gốc cổ tùng màu bạc, cắm rễ trên vách đá dựng đứng, nồng độ năng lượng rất cao cùng với sương trắng.
Sở Phong hơi do dự, sau đó lặng yên rời đi, tiếp tục tìm kiếm.
“Ở nơi đó.”
Ngay nơi ở của Lâm Nặc Y không xa, trong một rừng trúc, một cô gái ngồi xếp bằng, chiếc bè trúc xanh biếc bị ném qua một bên, bị cháy mất một phần trên người.
Về phần cô gái kia, sương trắng bốc lên, năng lượng nội liễm. Nàng ta đang điều trị thương thế.
Nàng ta bị đốt không nhẹ, trên người có không ít vết thương, toát ra từng sợi lực Thái Âm. Ngọn lửa màu đen đã sớm được dập tắt, nhìn ra được nàng ta không đơn giản.
Cơ thể nàng ta có một số chỗ như eo bị thủng lỗ. Bây giờ được xoa cao linh dược, dược hiệu kinh người. Huyết nhục sắp nấu chín đang từ từ khôi phục.
“Cô gái này tối thiếu đã kéo đứt được mười đạo gông xiềng.” Sở Phong lộ ra sắc mặt khác thường. Đây chỉ là một thị nữ, thế thì vị hoàng tử kia mạnh bao nhiêu?
Tinh thần và huyết nhục Sở Phong giao hòa, hình thần hợp một, khiến cho bản thân dung nhập vào bên trong núi sông, những sinh vật khác khó mà cảm giác được. Đây chính là ưu thế hơn người của hắn.
Hắn đến gần ngọn linh phong, chuẩn bị phục kích, một cú bắt được cô gái này.
Nhưng không biết vì sao, khi hắn đến gần, cơ thể của hắn hơi cứng lại. Hắn vận dụng phương pháp hô hấp hoàng ngưu truyền cho hắn, giúp cho tinh thần của hắn trở nên minh mẫn, vì thế mới có cảm giác như thế.
Sở Phong sợ hãi, quả quyết rút lui. Nơi này có nguy hiểm không hiểu, hắn nhất thời không phát hiện được là ở chỗ nào.
Sau đó, hắn từ một khoảng cách đủ xa vận chuyển phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm, cũng không phải để chấn động gân cốt và ngũ tạng, mà là hít sâu tinh thần, giao hòa với mảnh thiên địa này.
Đến cấp độ hiện tại của hắn, hắn càng xâm nhập lý giải phương pháp hô hấp này, hắn càng thêm ý thức được, đây chính là thứ không thể thiếu trên con đường tiến hóa.
Thể xác và tinh thần của hắn trở nên yên tĩnh. Đại Lôi Âm có thể lấy lôi âm tôi luyện máu, cường trạng gân cốt, ngũ tạng, cũng có thể nấu luyện tinh thần, càng có thể giúp bản thân yên tĩnh, giống như cao tăng niết bàn. Đây chính là thể ngộ gần đây nhất của hắn.
Hiện tại, hắn đang ở trong trạng thái này. Quả nhiên, sau khi tâm linh an tĩnh, giống như tịch diệt, Sở Phong lại có cảm giác tim đập nhanh. Bên trên ngọn núi đó đúng là không đơn giản.
Dùng phương pháp hô hấp hoàng ngưu dạy cho hắn, còn có phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm hữu dụng để kiểm nghiệm, tất cả đều có cảm giác này. Sở Phong tin đây không phải ảo giác, mà nơi này có nguy hiểm thật sự.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy rõ, bên trên ngọn núi có bí bảo khó lường, bao phủ và che giấu cái gì đó. Nếu không phải hắn có phương pháp hô hấp cứu cực, căn bản sẽ không phát hiện được.
Sở Phong đã hòa làm một thể với núi đá chung quanh. Từ xa ẩn núp, hắn chú ý đến ngọn linh sơn kia.
Hắn cũng không sử dụng Hỏa Nhãn Kim Tinh, bởi vì hắn lo lắng động tĩnh quá lớn, sẽ bị phát giác. Hắn còn chưa đạt đến tình trạng nội liễm kim quang trong mắt, không một chút gợn sóng.
Dù sao cũng đã nhìn rõ ngọn núi kia có vấn đề, cứ như vậy mà nhìn là được.
Một giờ, hai giờ, ba giờ... cho đến giờ thứ năm, cô gái kia đứng dậy, khí Thái Âm trên vết thương đã bốc hơi hết. Nhưng bị năng lượng tầng cao này ăn mòn, muốn trở lại bình thường phải cần một khoảng thời gian rất dài.
Nàng ta liếc nhìn dãy núi, giống như rất thất vọng, nhẹ nhàng thở dài.
Đúng lúc này, trong rừng trúc xuất hiện một số bóng người, vô cùng cổ quái.
Hai mắt Sở Phong co vào. Nơi đó thật kỳ lạ, sơn phong có thứ gì đó che đậy khí cơ, vừa lúc che giấu thân ảnh của những người kia, bày ra sát cục.
Nếu vừa rồi hắn vượt qua, nhất định sẽ bị phục kích.
Lúc này, Sở Phong cẩn thận nhìn lại, thấy có mấy gương mặt rất quen. Trong nháy mắt, hắn đã nhận ra lai lịch của những người này.
Đến từ tổ Kỳ Lân cũ.
Khi còn ở đó, hắn đã từng thấy qua hai ba người trong đó.
Sở Phong hoàn toàn không còn gì để nói. Cô gái này đúng là tính cách âm nhu. Nàng ta bị trọng thương ở núi Tử Kim, cũng không trực tiếp trở về Lao Sơn ngay.
Rõ ràng, bởi vì Lao Sơn và tổ Kỳ Lân cũ cùng ở trong cảnh nội Sơn Đông, nàng ta lợi dụng tốc độ cực nhanh của mình đi một chuyến đến tổ Kỳ Lân trước, mời một số người ở đó đến.
Bọn họ không những hộ pháp cho nàng ta, mà còn phục sát những người có can đảm đến Lao Sơn gây bất lợi cho nàng ta.
Cô gái này đúng là cẩn thận, rất âm tàn. Khi đào vong còn suy nghĩ ám toán người khác.
Sở Phong cau mày., Hắn từ trên người cô gái này nhìn ra được, vị hoàng tử kia hơn phân nửa rất khó đối phó. Hôm nay đổi lại là người khác đến, chỉ cần sơ sẩy một chút là bị phản sát ngay.
Đã nhìn ra, Sở Phong tất nhiên cũng yên tâm hơn, yên tĩnh bất động. Hắn đang chờ đợi cơ hội. Hôm nay, như thế nào cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Sau đó không lâu, trên ngọn linh phong có người đến bái phỏng. Lâm Nặc Y xuất hiện, thanh diễm mà tuyệt mỹ, khó có được nét mặt tươi cười. Nhất thời cả ngọn núi đều trở nên rực rỡ. Cô đến thăm hỏi Mục Thanh.
Trong ráng chiều, Lâm Nặc Y leo lên núi, một thân váy trắng giúp làm nổi bật vẻ tinh khiết và xuất trần của cô. Ngày thường cô vẫn luôn lạnh lùng, bây giờ lại lộ ra nụ cười vô cùng kiều diễm.
Ánh chiều tà chiếu xuống người, khiến cho cả người cô ánh lên ánh sáng màu vàng, mái tóc xanh bay nhẹ theo gió, gương mặt xinh đẹp vô cùng thánh khiết.