Mặc dù chỉ là một đốm lửa, nhưng rơi vào người vẫn có lực sát thương kinh người như cũ.
Sở Phong thầm kêu đáng tiếc. Bàn tay lớn màu đen kia bị dây xích trói dưới mặt đất, có thể nhô ra một phần như thế đã là không tệ rồi.
Bằng không, lực sát thương của nó còn kinh người hơn.
Đồng thời, Sở Phong chú ý đến trên bàn tay lớn màu đen có dán tờ giấy màu vàng, chắc là để áp chế năng lượng của nó. Nếu không, chắc chắc sẽ còn kinh khủng nữa.
Ầm ầm.
Cuối cùng, bàn tay lớn màu đen chui vào lòng đất, mặt đất khép kín lại, rốt cuộc không nhìn ra được manh mối gì.
Vèo!
Sở Phong từ trên ngọn núi nhanh chóng lao xuống, tiếp cận mặt đất, mang Ngao Vương rời đi. Cũng may trong thời khắc mấu chốt, Mục Thanh đào mệnh xông lên trời, bàn tay kia lại nhằm vào không trung. Bằng không, Ngao Vương trên mặt đất toi rồi.
Sở Phong nhìn thoáng qua lò bát quái Thái Thượng. Hắn cảm thấy hiện tại không cách nào luyện dược được. Sinh vật dưới mặt đất vừa bị kinh động, lúc này hắn còn đi luyện bảo dược, chẳng khác nào chịu chết.
Hắn cần đợi nơi này bình tĩnh lại, để cho nó ngủ say.
“Ngao Vương, ta dẫn ngươi đi giết ả ta, báo thù cho ngươi.”
Sở Phong nói, sau đó mang Ngao Vương một đường phi nước đại, hướng đến bè trúc xanh biếc kia.
Cô gái kia đã bị trọng thương, bị Thái Âm Hỏa Tinh đốt chảy, chỉ là ngoài ý muốn nhưng cũng coi như tự làm tự chịu.
Đôi chân dài của Sở Phong mở rộng, tăng nhanh tốc độ, giống như chiến hạm siêu thanh hình người, không khác gì phi hành, lao qua những ngọn núi.
Vận tốc gấp tám lần vận tốc âm thanh. Đúng là kinh thế hãi tục.
Khi mới bắt đầu tăng tốc, bên cạnh hắn có một luồng sương trắng bao phủ. Đây là kết quả của tốc độ thay đổi kịch liệt.
Thời cổ đại, mọi người cho rằng tiên nhân xuất hành sẽ đằng vân giá vũ, đúng là có đạo lý riêng. Bởi vì khi tốc độ tăng lên quá nhanh, hoàn toàn sẽ sinh ra hiện tượng tự nhiên này.
Rất nhanh, Sở Phong phát hiện sự bất thường của Ngao Vương. Miệng không thể nói chuyện, cơ thể yếu ớt như sủng vật bình thường, bị áp chế chỉ còn dài một thước, không khôi phục lại được.
Hắn muốn kéo đứt sợi xích màu bạc, nhưng nó cứng một cách kinh người. Cho dù cắt đứt cổ Ngao Vương, sợi xích sắt đó vẫn không đứt.
Điều khiến cho Sở Phong giật mình chính là, chiếc bè trúc màu xanh kia nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, sắp biến mất trong tầm mắt. Vận tốc của nó còn nhanh hơn vận tốc âm thanh đến tám lần.
Sở Phong một đường phi nước đại, vượt qua sơn lĩnh, vượt qua núi đồi, rơi xuống dải đất bình nguyên, trên người không còn gì ngoài chiếc quần đùi được làm từ da thú vương. Còn lại thì rách nát, thế mà vẫn mất dấu bè trúc đằng trước.
Hắn đuổi theo không kịp. Hắn muốn nguyền rủa. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải chuyện này.
Hắn còn muốn báo thù cho Ngao Vương, xả ngụm ác khí. Nhưng kết quả là cái bóng lưng của nàng ta cũng không còn thấy đâu.
Điều khiến cho hắn thổ huyết hơn chính là, cô gái đó hoàn toàn không biết đằng sau còn có người truy sát. Điều này nói rõ điều gì? Là tốc độ chạy trốn của bè trúc nhanh đến dọa người.
Vốn đây là cơ hội tốt nhất để giết chết Mục Thanh, tìm hiểu xem nàng ta tiến hóa đến tầng thứ bao nhiêu. Hiện tại nàng ta bị Thái Âm Hỏa Tinh đốt cháy, không chết cũng phải bị lột da.
Nhưng bè trúc được làm từ cây trúc thần bí đúng là rất quỷ dị, còn nhanh hơn cả đĩa bay, cứ như vậy mà biến mất.
Đây là kỹ thuật của một nền văn minh tiến hóa sao? Sở Phong hoàn toàn không còn gì để nói.
Hắn kìm nén một hơi, chậm dần bước chân, dừng lại bên trong khu bình nguyên, cảm thấy đáng tiếc cực kỳ.
Chuyện này cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam. Mặc dù chỉ là một thị nữ, nhưng thủ đoạn âm nhu không ít. Bỏ lỡ cơ hội diệt trừ hậu hoạn, khiến cho Sở Phong như có cái gai sau lưng.
Nàng ta đến núi Thái Hành, sau đó dùng vũ lực áp chế núi Côn Luân, tất cả đều nhắm vào hắn. Lần này thả nàng ta đi, có trời mới biết cô gái này lần sau sẽ còn làm ra chuyện gì.
“Ngao Vương, ngươi thế nào rồi?” Sở Phong nói chuyện với Ngao Vương. Ngôn ngữ không cách nào câu thông. Nó không mở miệng được, chỉ có thể dùng tinh thần.
Ngao Vương gặp phải chuyện nhục nhã nhất trong cuộc đời của mình, có suy nghĩ muốn tự sát, lúc này được Sở Phong cứu, ba động trong lòng kịch liệt vô cùng.
Nó đã từng là mãnh nhân, đã từng dũng mãnh vô song, bị cô gái kia đối xử như thế, ngay cả Sở Phong cũng phải phẫn nộ vì nó.
“Cô ả kia rất mạnh, ngươi đừng mạo hiểm.” Sở Phong cảm ứng được ba động tinh thần của Ngao Vương.
Hiện tại, dù nó đang lửa giận vô biên, khuất nhục vô tận, nhưng nó vẫn nhắc nhở Sở Phong không nên vọng động, nói cho hắn biết cô gái kia cường đại vô cùng.
Ngao Vương muốn báo thù, nhưng lại không muốn liên lụy Sở Phong, chờ sau khi nó tiến hóa thêm một tầng, nó thề nhất định sẽ tự tay giết chết ả đàn bà kia, rửa sạch mối nhục.
Sở Phong nói:”Giết chết nàng ta thì quá tiện nghi cho nàng ta rồi. Không phải nàng ta là thị nữ của hoàng tử thiên tung sao? Vậy thì hủy đi chủ tử của nàng ta, để nàng ta tận mắt nhìn thấy, đánh tan cảm giác ưu việt và tín niệm của nàng ta. Người của hoàng triều thì sao? Hoàng tử thiên tung thì sao? Cũng bị giết hết thôi.”
Hắn sợ Ngao Vương uất khí đầy cõi lòng, xuất hiện tình trạng không tốt. Vì thế hắn đã nhóm lên một ngọn lửa, dựng lên một mục tiêu ngắn hạn.
“Được.” Ngao Vương gật đầu.
Lúc này, trên bầu trời gió lớn gào thét, một con mãnh cầm hạ xuống. Đây là cầm vương đến từ núi Côn Luân, cách đây không lâu vẫn luôn theo dõi cô gái kia.
“Ngao Vương.” Nó lớn tiếng kinh hô.
“Ngươi hãy mang Ngao Vương về Côn Luân trước, ta sẽ nghĩ biện pháp cắt đứt sợi dây xích bạc này.” Sở Phong nói.
Ngao Vương và cầm vương hỏi Sở Phong muốn đi đâu.
“Ta đến Lao Sơn truy sát ả đàn bà kia. Cho dù lưu lại tàn mệnh cho ả ta, để ả ta nhìn thấy hoàng tử thiên tung của mình bị hủy diệt, cũng không thể để ả ta tốt hơn.”
Sau đó Sở Phong cau mày: “Trong tình huống trước mắt, chúng ta tạm thời bỏ qua Côn Luân. Hiện tại các sinh vật ngoài hành tinh sẽ giáng xuống một lượng lớn. Chiếm cứ đệ nhất thần sơn trong thiên hạ nhất định sẽ trở thành mục tiêu công kích.”
“Chúng ta đều có suy nghĩ này. Sau khi trở về, chúng ta sẽ rút lui.” Cầm vương đến từ núi Côn Luân than nhẹ. Cô gái kia leo lên núi Côn Luân, dùng vũ lực áp chế, khiến cho rất nhiều đại yêu bị đả kích không nhỏ.
Bọn họ ý thức được sân khấu trên Trái đất sẽ tăng vọt trong tương lai. Đến lúc đó nó sẽ là nơi tranh giành của các thiên tài tinh hệ.
Sở Phong biết, thời gian đến đối với tiến hóa giả trên Trái đất sẽ là một khoảng thời gian khó chịu. Các nền văn minh khác nhau sắp sửa va chạm kịch liệt.
Người bên ngoài xem ra, rất có thể sẽ là một thời kỳ sáng chói. Thần tử tung hoành, đạo tử tranh bá, thiên nữ kinh diễm, phật tử truyền tín ngưỡng, tuyệt đối chói lọi.
Nhưng đối với sinh linh trên Trái đất mà nói, khả năng này mang ý nghĩa thảm liệt, máu và xương làm nền, làm nổi bật khúc dạo đầu lộng lẫy, bức tranh chói mắt của thánh tử, thần nữ kia.