Trên đường đi, đại yêu núi Côn Luân không ngừng thông báo tình huống mới nhất cho Sở Phong. Bọn họ lo lắng hắn sẽ ăn thiệt khi đến đó.
Hướng đi và vị trí cụ thể của cô gái kia đều được một vị cầm vương của núi Côn Luân ghi lại. Trước mắt, nàng ta vẫn còn ở bên trong thành phố Giang Ninh.
“Không phải đến núi Tử Kim chứ? Hy vọng là ta đã suy nghĩ nhiều.” Sở Phong khẽ nói. Hắn tiếp tục lên đường.
Bên trong thành phố Giang Ninh, Mục Thanh rất nhàn nhã, trên cổ tay trắng như tuyết quấn lấy một sợi xích bạc tinh mịn đep vào cổ Ngao Vương, không nhanh không chậm dạo bước.
Nàng ta rất thả lỏng, cũng rất thời thượng, giống như đã dung nhập vào văn minh Trái đất, cảm thấy hứng thú đối với việc mua sắm.
Ngao Vương bị áp chế, không có lực phản kháng. Đời này gã chưa từng bị khuất nhục như thế, hận không thể lập tức tự sát, chỉ là sau khi bị sợi xích màu bạc kia khóa lại, muốn tự sát cũng không được.
Đường đường là Ngao Vương, cường giả dũng mãnh vô song, nhưng lại bị người ta làm nhục như thế, khóe mắt trừng to như muốn đổ máu.
Mục Thanh liếc nhìn Ngao Vương, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừm, ngươi cảm thấy bi phẫn và khuất nhục sao? Yên tâm đi, qua một khoảng thời gian nữa, ngươi sẽ cảm thấy vinh hạnh và huy hoàng.”
Nàng ta khinh miệt nhìn thoáng qua cầm vương. Nếu không phải cần nó mang tin tức cho Sở Phong, nàng ta sao có thể tha thứ cho việc bị theo dõi chứ?
“Ồ, cô gái kia đã ra khỏi thành.” Trên bầu trời, cầm vương truyền đi tin tức.
Sở Phong là người đầu tiên nhận được, không khỏi giật mình, sau đó cau chặt lông mày, bởi vì chuyện không ổn rồi.
Cô gái kia đang đi về phía núi Tử Kim.
Đây là nơi mà hắn muốn đến, mà cô gái đó cũng đang đi về phía đó.
Lần đầu tiên, Sở Phong ôn dưỡng binh khí ở đó. Lần thứ hai là luyện dược. Xem ra đã khiến cho người bên ngoài hoài nghi. Còn cô gái này lại muốn đến đó, hiển nhiên là đã đoán ra được điều gì.
Khi Sở Phong đến gần thành phố Giang Ninh, Mục Thanh đã tiếp cận núi Tử Kim.
Vèo!
Sở Phong một bước phóng ra, giống như một luồng sấm sét hóa thành mũi tên, đâm xuyên qua khu rừng, nhanh chóng bay xa.
Nhưng, khoảng cách đến núi Tử Kim vẫn còn xa. Sở Phong chậm dần bước chân. Hắn không dám cưỡng ép xông vào lò bát quái.
Ngao Vương đang gặp nạn, vẫn còn trong tay cô gái kia. Nếu hắn đột ngột giết đến, tình huống sẽ không ổn.
Thụy khí lượn lờ núi Kim Sơn, yên hà chảy xuôi. Địa phương này rất bất phàm.
Mục Thanh đến nơi, nắm chặt Ngao Vương, thản nhiên đánh giá địa thế nơi đây.
“Ồ, khí tượng của vùng đất này quả nhiên không tầm thường. Khó trách Sở Phong lại đến đây hai lần.” Mục Thanh lẩm bẩm. Mặc dù nàng ta không phải nhà nghiên cứu trận vực, nhưng nàng ta xuất thân từ hoàng triều tiến hóa, đi theo một vị hoàng tử, tầm mắt khá cao.
Nàng ta đến Giang Ninh, chính là nhắm đến núi Tử Kim.
“Trong mảnh thiên địa này, có một số địa thế có cách cục rất đặc biệt, có thể thai nghén tạo hóa. Có người từng ẩn thân trong địa mạch, bồi dưỡng ra thần dược, cũng có người mượn nhờ địa huyết ôn dưỡng kim thân, giúp thể phách cơ thể thay đổi. Còn có sinh linh chết đi chôn bên trong khoáng thạch âm dương, trải qua trăm năm, khởi tử hoàn sinh.”
Mục Thanh hoài nghi, nơi này có thể là một khu vực tạo hóa.
Bên trong hoàng triều tiến hóa có một số nhà nghiên cứu trận vực, nhờ bọn họ giúp đỡ hoàng gia tìm ra địa thế hiếm có.
Mục Thanh mưa dầm thấm đất, cho nên rất mẫn cảm đối với địa thế.
Sở Phong đến, nhưng đứng cách rất xa, cũng không đến gần. Nếu Ngao Vương không phải nằm trong tay nàng ta, hắn sẽ không kiêng kỵ như vậy.
“Nơi này thật đúng là cổ quái. Sở Phong không phải dựa vào nơi này tu hành chứ?” Mục Thanh lẩm bẩm. Bởi vì nàng ta biết một số thủ đoạn của nhà nghiên cứu trận vực. Có người có thể nuốt cả sông núi, tiến hóa so với ăn dị quả còn kinh khủng hơn.
Nàng ta tin rằng Sở Phong còn chưa đạt đến cấp bậc đó. Chẳng qua, nếu như nơi này thật sự là khu vực tạo hóa, nói không chừng hắn có thể dựa vào địa thế đặc biệt này mà đạt được rất nhiều chỗ tốt.
“Ta sẽ hủy nơi này đi.” Mục Thanh rất quả quyết, tế ra một thanh ngân toa, đánh về mảnh đất đằng trước, hành động vô cùng dứt khoát.
Oành.
Đang yên tĩnh đột nhiên bị đánh phá, mặt đất núi Tử Kim cuốn lên bụi mù cuồn cuộn, bị công kích kịch liệt.
“Cô gái này thật ghê tởm.” Sở Phong đứng trên một ngọn núi rất xa, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt trở nên âm trầm.
Ngân toa phi hành như một tinh hà màu bạc xẹt qua, uy thế kinh người, nện như điên xuống mặt đất, đá bay tung trời, mặt đất rạn nứt.
Sở Phong nhìn chăm chú, vẫn im lặng.
Oành.
Liên tiếp tấn công mấy chục lần, Mục Thanh rốt cuộc đã tìm được chính xác địa thế lò bát quái Thái Thượng. Nàng ta đã chạm đến trận vực cổ đại ở đó.
Oành.
Một luồng Thái Dương Hỏa Tinh phun trào, ngọn lửa bừng bừng.
Sở Phong cảm thấy nàng ta khó mà hủy đi khu vực tạo hóa này. Dù sao còn có trận vực cổ đại thủ hộ, chẳng sợ nàng ta làm loạn.
Bởi vì hắn biết dưới đất còn có thứ không được tầm thường.
Răng rắc.
Địa khí Canh Kim đều bị đánh ra, sau đó dâng lên. Mục Thanh vẫn chưa dừng tay, hận không thể đánh tan nơi này trở thành một mảnh vực sâu.
“Đúng là có chút cổ quái. Ta càng thêm tin rằng Sở Phong có được chỗ tốt ở đây.” Mục Thanh nói, sau đó tiếp tục tấn công.
Xoẹt.
Sương mù màu đen tràn ngập, ô quang nhấp nháy, cuối cùng dâng lên một ngọn lửa màu đen. Nàng ta đã nện nứt mặt đất có Thái Âm Hỏa Tinh, dẫn động ra Thái Âm Hỏa Tinh đáng sợ.
Đùng đùng đùng...
Nàng ta công kích mấy chục lần, đá vụn khu vực này bắn tung trời.
Mà cũng đúng vào lúc này, con ngươi Sở Phong co vào. Cho dù hắn đang đứng trên ngọn núi đằng xa, hắn vẫn cảm nhận được thứ gì đó không thích hợp. Đồ dưới mặt đất kia...
“Sao?”
Mục Thanh có thể nói là phản ứng rất nhanh, nhanh chóng thu hồi ngân toa, đồng thời lui nhanh, nhất thời không để ý đến Ngao Vương.
Tại vị trí của Thái Âm Hỏa Tinh, mặt đất vỡ ra, một bàn tay đen nhánh mọc đầy lông ló ra ngoài, vô cùng kinh khủng.
“A...” Mục Thanh sợ hãi. Điều này sao có thể? Tại sao tạo hóa lại có loại quỷ quái này? Nó hoàn toàn không hợp với suy đoán của nàng ta.
Từ đằng xa, biểu hiện Sở Phong lạnh lại, rốt cuộc cũng đã kinh động cái thứ dưới mặt đất. Cái này là Mục Thanh tự làm tự chịu.
Ầm!
Trước tiên, ngân toa kia bị bàn tay màu đen vỗ trúng, trực tiếp nổ tung, hóa thành một đống bột phấn ngân quang.
Một tiếng ầm vang, hư không trở nên hắc ám. Bàn tay lông dài màu đen tiếp cận Mục Thanh.
“Không.”
Nàng ta kêu lên sợ hãi. Lần này, nàng ta đến núi Tử Kim xem như thất bại, vô duyên vô cớ hủy đi một kiện bí bảo, hơn nữa còn bị người ta tập kích.
Ông.
Hư không run rẩy, bè trúc xanh biếc xuất hiện. Bè trúc được làm từ cây trúc thần bí chở nàng xông lên trời, nhanh đến mức khó mà tin nổi.
Nhưng khi bàn tay lớn kia giơ lên không trung, tràn ngập một luồng Thái Âm Hỏa Tinh, quẹt trúng Mục Thanh, khiến nàng ta kêu thảm.
“A...”