Lâm Nặc Y thu hồi tháp năng lượng. Nó thu nhỏ lại bằng hai tấc, xoạt một tiếng chui vào trong cơ thể của cô, biến mất không thấy đâu. Cô quay người nhìn Sở Phong, ánh mắt rất thanh tịnh.
“Ừm, còn có người, để tôi đi giải quyết.” Sở Phong dặn dò Lâm Nặc Y bảo vệ bản thân, sau đó bay lên, như một con chim xẹt qua trời cao hơn hai nghìn mét, bay một hơi bốn năm dặm.
Ầm.
Khi hắn rơi xuống mặt đất, Kim Cương Trác đã đánh ra, đám người ngoài hành tinh cường đại bị đánh chết ngay tại chỗ, hóa thành huyết vụ.
Bọn họ đến từ tổ Kỳ Lân, đã từng nói muốn hộ pháp cho Hoàng tử Đại Tề, nhưng lại bị đẩy đi tuần sơn.
Vừa rồi người của hoàng triều Đại Tề bị hủy diệt quá nhanh, trong giây lát đã bại vong.
Sau khi đám người này nghe được động tĩnh, trước tiên đánh tới, kết quả gặp phải Sở Phong.
Lúc này, đám người lão Lạt Ma, một đám đại yêu núi Côn Luân cũng đánh tới, từ đằng xa hò hét, tiếng kêu giết rầm trời.
Thanh thế của bọn họ rất lớn. Người nào cũng huyết khí cuồn cuộn. Nhất là lão Lạt Ma đã kéo đứt tám sợi gông xiềng, sau đầu sinh Phật quang, bên dưới là một con sư tử hoàng kim, bề ngoài rất kinh người, chẳng khác nào thần Phật.
Trên người lão tông sư xuất hiện Thái Cực Đồ, hai khí Âm Dương lưu chuyển, nhìn rất dọa người.
Đám người tổ Kỳ Lân, người mạnh nhất đã bị Sở Phong giết chết, hiện tại thấy một đám đại yêu giết đến, trong lòng e sợ, vội xoay người rời đi.
Phanh phanh phanh...
Kết quả không còn gì lo lắng. Những người còn lại đều bị diệt sạch, một người cũng không thoát được.
Nguyên nhân chủ yếu nhất, mấy tên hàng lâm giả này chẳng đạt được thành tựu gì. Nếu thật có cường giả cốt khí đến, cũng sẽ không chạy đến đây hộ pháp cho người khác.
Một đám đại yêu vọt đến cửa vào không gian chồng chất. Sau khi nhìn thấy Lâm Nặc Y, biểu hiện của bọn họ muốn đặc sắc bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Tất cả đều mở to mắt, kinh động giống như gặp người trời.
Bởi vì bọn họ đã trù tính thật lâu, ngay cả đạn hạt nhân cũng đã chuẩn bị, kết quả lại bị cô gái xinh đẹp không tưởng tượng nổi này giải quyết trong nháy mắt.
“Yêu tiên?” Ma vương lên tiếng.
Lão Lạt Ma miệng tụng Phật hiệu, gương mặt hiền lành, sau đó… một bàn tay tát cho đồ đệ Mã vương một cái.
Một đám đại yêu vô cùng kính nể Lâm Nặc Y, cảm giác kinh diễm. Thủ đoạn này, kết quả như vậy nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
“Nhìn thấy người của hoàng triều tiến hóa toàn diệt, tâm trạng này thật sự là thoải mái.” Tuyết Báo Vương thở phào.
Một đám đại yêu đều gật đầu, bắt đầu lôi kéo làm quen với Lâm Nặc Y, khá là khách sáo, cảm thấy cô bé này thật sự thần kỳ.
“Lần này người của hoàng triều thê thảm rồi. Haha, ta cảm thấy rất cao hứng.” Đại yêu Côn Luân lên tiếng.
Thời gian không dài, một đám người trở nên quen thuộc, không chút khách sáo.
Thậm chí Mã vương còn ho khan, nói: “Đệ muội, muội còn xinh đẹp hơn con gái của ta gấp ba lần. Khó trách Sở Phong huynh đệ không chịu di tình biệt luyến. Ta vốn còn đang muốn làm nhạc phụ của hắn đây.”
Lâm Nặc Y mỉm cười.
Nhưng người khác đều im lặng. Con gái Mã vương thân cao một trượng, cao lớn vạm vỡ, cũng chỉ có Mã vương cộng thêm đại hắc ngưu mới cho rằng nàng ta hoa nhường nguyệt thẹn.
Ầm.
Mã vương bay thẳng, bị lão Lạt Ma hiền lành một cước đạp bay.
“Lâm ma nữ, Sở ma vương, thả ta ra.”
Lúc này Mục Thanh thét lên. Nàng ta bị nhốt chính giữa cọc Tỏa Long.
“Lâm ma nữ? Nàng ấy là tiên tử đấy.” Đám người Tuyết Báo Vương không thích nghe. Lâm Nặc Y một mình diệt sạch người của một hoàng triều, khiến bọn họ kinh diễm và tán thưởng.
“Thật ra cũng không tệ. Lâm ma nữ, Sở ma vương, cái này rất xứng.” Bàn Vương động Bàn Tơ lên tiếng.
Ngay cả lão tông sư Võ Đang cũng mỉm cười: “Bên trên chữ Sở là chữ Lâm, cạnh chữ Lâm là chữ Sở.”
“Hay lắm, chính là như vậy.” Một đám đại yêu cũng không phải mù chữ.
Nhưng lão tông sư Ngô Khởi Phong lại không nói gì cả.
“Lâm ma nữ.” Mục Thanh vẫn gào lên.
Sở Phong cất cọc Tỏa Long, thả Mục Thanh ra, giao cho Ngao Vương xử lý.
“Được rồi, cho nàng ta một trận thống khoái đi.” Ngao Vương cũng không tra tấn Mục Thanh. Gã mang đến một thanh đại đao, xoẹt một tiếng, chém đứt đầu Mục Thanh, kết thúc tính mệnh của nàng ta.
Khi một đám cường giả hoàng triều tiến hóa hôi phi yên diệt, khuất nhục và oán khí trong lòng Ngao Vương cũng tan đi.
Việc đã đến nước này, trận chiến Lao Sơn xem như kết thúc.
“Đáng tiếc, không nhìn thấy được cảnh đạn hạt nhân rửa sạch nơi này.”
“Sẽ có cơ hội mà.”
“Hy vọng vĩnh viễn không nên xuất hiện cảnh tượng đó. Điều này đồng nghĩa với việc chúng ta thúc thủ vô sách.”
Đám đại yêu núi Côn Luân bàn luận.
Trăng sáng treo cao, mặt biển phản chiếu ánh trăng tròn lập lòe.
Sở Phong và Lâm Nặc Y bước ra biển, ngồi trên chiếc bè trúc, mặc cho sóng nước trôi nổi.
Mặt biển bóng loáng, ngẫu nhiên có cá nhảy lên trên mặt nước.
Dưới ánh trăng, cả người Lâm Nặc Y giống như được tắm một tầng ánh sáng trắng noãn.
Lúc này, trên mặt biển bay lên mùi thơm. Cô đang hưởng dụng thành quả lao động của Sở Phong, ví dụ như canh thịt rồng Nam Hải, cánh đại bàng nướng.
“Đây là lần đầu tiên tôi ăn món ăn cho cậu làm.” Hiện tại Lâm Nặc Y cũng đang thả lỏng, không còn lạnh lùng như trước, thậm chí còn có chút lười biếng, ngồi trên bè trúc nhìn ánh trăng phản chiếu mặt biển yên tĩnh, rồi lại nhìn về phía Sở Phong.
“Trước kia tôi không có làm. Cho đến khi luôn bị những thú vương, cầm vương truy sát gây phiền phức, tài nấu nướng của tôi mới tăng nhanh như vậy.” Sở Phong cười nói.
Nghe hắn nói, Lâm Nặc Y không khỏi mỉm cười. Cô thật sự rất thả lỏng, nghĩ đến bảng mỹ thực mà Sở Phong đã sắp xếp, thật không biết nên nói gì cho phải.
Nghĩ đến trước đây, gương mặt cô trở nên nhu hòa, rất nhẹ nhàng ngồi cùng một chỗ với Sở Phong, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn về phía chân trời.
Tối đó, Sở Phong rất nhiều lần nhìn thấy cô chăm chú nhìn tinh không.
“Hôm nay, mặc dù hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay cậu, nhưng vẫn có nguy hiểm. Vạn nhất Tề Vũ và cậu ngọc thạch câu phần, dốc hết toàn lực ra tay với cậu thì biết làm sao? Còn có người của tổ Kỳ Lân giết tới, có một mình cậu sẽ rất bất lợi.”
Sở Phong đề cập đến chuyện ban ngày.
“Bọn họ không công phá được tháp năng lượng đâu.” Lâm Nặc Y nói.
Sau đó, cô hơi do dự, khẽ thở dài: “Thật ra, tôi lại muốn cậu tránh đi chuyện này. Cây to đón gió. Bây giờ cậu đã bị quá nhiều người chú ý.”
Lâm Nặc Y nói cho hắn biết, thật ra có cường giả tổ Kỳ Lân chạy đến. Cô và bọn họ có ước định tấn công hoàng triều Đại Tề.
Những người này không phải là người mà Dương Hằng đã giết chết, mà là cao thủ chân chính. Đáng tiếc, Sở Phong đã làm những việc mà những người kia cần làm, khiến cho bọn họ không có cơ hội ra tay.
Sở Phong nghe xong, không khỏi cảm thấy kinh hãi.
“Thực lực của Tề Vũ rất mạnh, trước mắt không có khả năng vượt giới thành công. Khả năng xông qua nhất là mấy kỵ sĩ và thị nữ yếu kém của y mà thôi.”