Tề Vũ bị một mâu xuyên thủng, cũng không phải thực lực của y không đủ, mà là y không dám vận dụng năng lượng bản thân, sợ tao ngộ phản phệ trận vực đáng sợ hơn.
Sinh linh vực ngoại cưỡng ép vượt giới, thực lực càng mạnh lại càng khó. Bây giờ y cố gắng ẩn nhẫn không phát bạo, mặc dù trong lòng lửa giận vô biên.
Rốt cuộc y cũng xông vào được không gian chồng chất.
Chung quanh y, quyển kinh đang khô héo từng trang, giống như đã trải qua ngàn vạn năm thời gian cọ rửa, trước tiên là bị tổn hại, sau đó toàn bộ ma diệt.
Đây là bút mực của thánh nhân, chữ do thánh nhân viết.
Mài đi năng lượng, chỉ còn lại sự yên tĩnh có thể giúp cho y bình an, nhưng bây giờ đã bị hủy hoại trong chốc lát.
Đến lúc này, Tề Vũ mới dừng bước, quanh thân đều là ánh sáng, phát ra năng lượng ba động dọa người. Trong nháy mắt, vết máu trước ngực biến mất, nhục thân khỏi hẳn.
Nhưng y vẫn phải kêu lên một tiếng đau đớn. Nhìn xuống dưới, hai chân vẫn bị lửa bao phủ, vẫn còn chưa được dập tắt.
Cho dù y đã tiến vào bên trong không gian chồng chất, nhưng vẫn bị đốt cháy, thậm chí còn lan từ bắp chân lan lên.
“Hồng Trần Nghiệp Hỏa.” Giọng nói của y run lên, lần đầu tiên lộ ra sự sợ hãi. Y rốt cuộc đã biết được năng lượng của cường giả ma diệt hoàng triều Đại Tề thuộc loại nào.
Nó không chỉ dẫn dắt năng lượng trận vực mà còn dẫn ra Nghiệp Hỏa.
Ngay cả mười thế giới tinh thần mạnh nhất, thậm chí là Phật tộc cũng phải kiêng kỵ loại lửa này, từ đó có thể cảm nhận được uy năng của nó.
Tề Vũ đứng vững, quay đầu nhìn Lâm Nặc Y, ánh mắt vằn đỏ đến sung huyết, khóe mắt như muốn nứt ra.
Vốn y rất khí vũ hiên ngang, oai hùng vô cùng, nhưng bây giờ nét mặt có chút dữ tợn. Lần này thất bại quá thảm hại, tất cả đều là do ả đàn bà kia. Y đã thua trong tay ả ta.
Tiếp theo, y nhìn Sở Phong, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Vừa rồi hậu tâm của y bị xuyên thủng là tác phẩm của người kia, khiến cho y phẫn nộ và biệt khuất.
Tiến hóa đến cấp độ như y, cảnh giới Gông Xiềng như hắn làm sao có thể tổn thương y được chứ? Nếu không phải y tận lực áp chế bản thân, không dám vận dụng năng lượng, y như thế nào lại bị thương?
“Thổ dân.”
Rốt cuộc, trong miệng y chỉ phun ra hai chữ này, cũng chỉ có y mới có thể nghe thấy, răng cắn môi dưới đến chảy máu, nhưng y lại không cảm nhận được cơn đau.
Còn có thể quát lớn sao? Có thể khinh miệt lại sao? Y không còn mặt mũi để gào thét. Nếu như thế, cũng chỉ khiến cho y khinh thường bản thân mình. Đúng là thất bại thảm hại.
Lúc này, bên cạnh y còn có bốn người, người nào cũng bị dính Nghiệp Hỏa, đang lăn lộn trên mặt đất. Chỉ có bốn người được quyển kinh thánh nhân che chở, cùng y lui về.
Nhưng có vẻ cũng không sống nổi, vì người nào cũng mình đầy Nghiệp Hỏa.
Ngay cả thị nữ tay cầm kiếm và quyển kinh của y, hiện tại cũng chết ngay cửa vào không gian Trái đất, hóa thành xương trắng, rồi hóa thành tro tàn.
“A…”
Cuối cùng, hoàng tử Tề Vũ rống ro, là không cam lòng, còn có oán giận bên trong. Y giống như một con thú bị nhốt, chỉ biết gào lên tiếng thét tuyệt vọng, thê lương mà thôi.
Sau đó, y chặt đứt từ bắp chân trở xuống, ngăn không cho Nghiệp Hỏa lan tràn. Y chịu không được. Nếu cứ tiếp tục như vậy, toàn thân của y sẽ bị biến thành than cốc.
Máu tươi chảy đầm đìa, nhưng y lại không cảm thấy đau.
Vèo.
Y đằng không bay lên, lấy ra một khối thủy tinh trong ngực, bên trong là một dòng nước màu đỏ tươi đang lưu động.
Bên trong khối thủy tinh đó là thần dược được phong ấn. Tề Vũ bóp nát khối thủy tinh, đổ hết chất lỏng vào miệng, sau đó y dùng tốc độ cực nhanh, giống như một luồng thiểm điện biến mất ngay tại chỗ sâu trong không gian chồng chất.
Trong quá trình này, y đều không quay đầu nhìn những kỵ sĩ đang lăn lộn kêu rên trên mặt đất, chết đi sống lại.
Bởi vì y biết những người này không sống được.
Sở Phong cũng không truy kích. Hắn biết, nếu thâm nhập vào trong, nhất định sẽ dữ nhiều lành ít. Cho dù hoàng tử Đại Tề mất đi hai chân cũng vẫn rất đáng sợ. Dù sao y cũng đã tiến hóa đến cấp độ rất cao.
Nơi đó cũng không phải bên ngoài. Sở Phong không dám vọng động. Bên trong không gian chồng chất, Tề Vũ nhất định sẽ toàn lực ứng phó.
Lâm Nặc Y chăm chú nhìn y đi xa, cũng không đuổi theo. Cô đứng trong phạm vi tháp năng lượng trong suốt bảo vệ, hai chân đứng trên đám cành lá gãy nát, từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh.
Rống!
Dương Hằng bay lên, trên người có trăm nghìn lỗ thủng, là do bị Thái Âm Hỏa Tinh đốt cháy. Y rốt cuộc đã xuất ra năng lượng cao cấp, tay không tất sắc đánh tới Lâm Nặc Y, còn có Sở Phong.
Nhưng nhìn bộ dạng này của gã, hiển nhiên thực lực đã giảm mạnh.
Đồng thời, Thái Âm Hỏa Tinh trên người Mục Thanh cũng đã được dập tắt, đang đánh giết đến. Hai người đều rất điên cuồng, mang theo oán khí vô biên, còn có sát ý, giống như là điên dại.
Keng keng keng keng!
Đến một bước này, Sở Phong căn bản chẳng muốn lãng phí sức lực. Hắn lấy bốn cây cột đồng thau từ trong bình không gian ra, ném vào bốn phương vị.
“A…” Mục Thanh thét thảm. Một khắc bị nhốt, sương mù trước mắt trở nên nồng đậm, sấm sét vang dội, nửa bước cũng khó mà dời đi.
Dương Hằng cũng kinh sợ theo. Bước ra một bước, trời đất giống như bị thay thế, bốn phía là sương mù dày đặc, lôi đình không ngừng nổ vang trên đầu, thiểm điện có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Bốn cây cột đồng thau có lai lịch rất phi phàm. Bây giờ chỉ kích hoạt một chút ký hiệu bên trong mà thôi, nhưng cũng đủ vây khốn hai người Mục Thanh.
Cọc Tỏa Long, cái tên này cũng không phải tùy tiện đặt ra.
Sở Phong đứng gần một cây cột đồng thau, há miệng phun ra một luồng kiếm khí Canh Kim, như giao long xoay quanh, kiếm quang khiếp người. Phù một tiếng chém đứt đầu Dương Hằng xuống đất.
“Tinh cầu man hoang, chi địa xuống dốc lại trở thành nơi chôn xương của ta. Ta không cam lòng, thế nhưng ta lại chết trong tay một tên thổ dân.”
Sau khi đầu Dương Hằng rơi xuống, cũng chưa hoàn toàn chết hẳn, tinh thần ba động kịch liệt. Gã không cam lòng, cảm thấy rất biệt khuất. Gã đã vượt giới thành công, nhưng cuối cùng vẫn bị giết.
“Thổ dân trên tinh cầu man hoang?” Sở Phong cũng chẳng hề tức giận, giọng điệu bình thản: “Năm đó, các tinh hệ đều đến triều bái. Cái gọi là hoàng triều Đại Tề các ngươi cũng chỉ là một thành viên trong số đó, mượn tinh lộ đằng sau Lao Sơn để triều thánh, cũng xứng ngạo mạn sao?”
Ầm!
Thi thể Dương Hằng bị thiểm điện bên trong cọc Tỏa Long đánh trúng, tinh thần tán loạn, triệt để tử vong.
Phập.
Mục Thanh bị trúng kiếm, cánh tay trái rơi xuống khiến nàng ta kêu rên không thôi.
Kiếm khí Canh Kim được Sở Phong phun ra đã cắt đứt tiếp một tay và một chân của nàng ta. Mục Thanh xem như bị phế bỏ.
“Có chút đáng tiếc, đã để cho tên hoàng tử kia trốn đi.” Sở Phong nhìn vào không gian chồng chất.
Cách đó không xa, mấy tên kỵ sĩ bị Nghiệp Hỏa bao phủ, hình thần câu diệt. Tất cả đã bị toàn diệt, trừ Tề Vũ.