Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 820 - Chương 836: Trong Lúc Nói Cười, Hôi Phi Yên Diệt (2)

Thánh Khư Chương 836: Trong lúc nói cười, hôi phi yên diệt (2)

Ầm!

Ngân đao trong tay Dương Hằng nổ tung, chia năm xẻ bảy, đồng thời một ngọn lửa màu đen tràn ra, bộc phát trước người gã.

Đó chính là Thái Âm Hỏa Tinh, là một loại năng lượng vô cùng cao cấp.

Phập!

Trước ngực và bụng Dương Hằng đều bị ngọn lửa màu đen chạm đến, bị Thái Âm Hỏa Tinh đốt thành trăm ngàn lỗ thủng, cơ thể chấn động, lảo đảo rút lui. Gã hoàn toàn không chịu được loại lửa này.

“Một đám hậu duệ của kẻ thất bại. Các ngươi chết hết cho ta.” Gã thống khổ tru lên, ném mạnh trường đao gãy trong tay về phía Lâm Nặc Y.

Lúc này, Sở Phong không ngăn cản kịp, nhưng bi kịch lại không hề phát sinh. Thanh đao gãy lấp lóe hàn quang va chạm với tháp năng lượng, lập tức bị đánh rơi.

Tâm đang nhấc lên đến cổ họng của Sở Phong rốt cuộc cũng buông xuống. Tháp năng lượng siêu tinh này đúng là rất thần bí.

Đồng thời, hắn dùng sợi tinh thần thôi động Kim Cương Trác. Bởi vì lần này hắn không có toàn lực ném ra, sau khi đánh trúng thân đao, trút xuống Thái Âm Hỏa Tinh, tốc độ đã chậm dần.

Hắn cũng không khống chế toàn diện, chỉ dùng lực tinh thần cải biến phương vị, chuyển sang Mục Thanh đang điên cuồng tấn công.

"A..."

Mục Thanh một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Lần trước nàng ta bị Thái Âm Hỏa Tinh đốt trọng thương, cũng nhờ đó mà Sở Phong tập sát thành công, khiến nàng ta bị phế bỏ.

Bây giờ một lần nữa nhìn thấy ngọn lửa màu đen, nàng ta theo bản năng mà e ngại, thậm chí còn muốn dập tắt lửa giận trả thù Lâm Nặc Y, chỉ muốn nhanh chóng rút lui.

Ầm.

Sở Phong dùng lực tinh thần chấn động Kim Cương Trác, khiến cho nó phóng ra ngọn lửa thái âm. Lập tức có ô quang rơi xuống người Mục Thanh, khiến nàng ta sợ hãi kêu oai oái.

Oành.

Trên thực tế, mục tiêu của Sở Phong không phải là nàng ta, chỉ là ôm cỏ đánh con thỏ mà thôi. Người mà hắn muốn diệt sát chính là hoàng tử Đại Tề.

Lực tinh thần Sở Phong bộc phát. Sau khi đánh ra Kim Cương Trác, hắn liền quả quyết rời đi.

Thái Âm Hỏa Tinh còn lại bên trong Kim Cương Trác toàn diện bộc phát, đụng vào dải đất đằng trước.

Ở đó, bên trong hư không đang còn lại những tờ giấy khô héo. Nhưng bọn chúng vẫn đang phát sáng, giống như từng vòng nắng gắt.

Trên tất cả trang giấy đều có văn tự chiếu rọi, đánh dấu vào hư không.

Đó là thánh văn, là văn tự do thánh nhân chân chính viết, nhưng bây giờ đã không còn năng lượng ma diệt kinh khủng trước đó, chỉ để lại sự yên tĩnh không biết tên.

Bởi vì, sinh linh vực ngoại tiến vào Trái đất, nếu phát động công kích càng mạnh, bọn họ sẽ gặp phải lực phản kích trận vực càng đáng sợ. Cho nên, nếu có năng lượng thánh nhân tiến hành đối kháng, như vậy nơi này sẽ hóa thành địa ngục trần gian, vạn vật đều bị hủy diệt.

Dù vậy, chỉ có yên tĩnh, không có năng lượng thánh nhân, hoàng tử Đại Tề mới được bảo vệ. Nhưng hai chân của y đã bị nhóm lửa, khó mà bảo vệ bản thân toàn diện.

Y muốn kiên trì, hy vọng có thể sống qua thêm một khoảng thời gian ngắn ngủi nữa. Một khi thành công xông qua tử quan, đó chính là chân long về biển cả, chu tước đằng cửu thiên.

Đến lúc đó, có thổ dân nào trên Trái đất có thể cản trở y? Cái gì là tháp năng lượng siêu tinh, tất cả đều là vật trong lòng bàn tay của gã. Cô gái thanh lệ tuyệt thế kia phải chịu sự trừng phạt đáng sợ nhất của y.

Nhưng bây giờ Kim Cương Trác đang bay đến, mang theo Thái Âm Hỏa Tinh nồng đậm trút xuống. Đây chính là tai nạn.

Ở khu vực này, chung quanh hoàng tử Đại Tề đều là quyển kinh, lơ lửng trên không trung, không những bảo vệ cho y mà còn che chở cho những người ở gần.

Trên thực tế, cũng chỉ có người đứng bên cạnh y là còn sống, những người khác đều bị hình thần câu diệt.

Bởi vì đám người đó quá mạnh. Ý chí Trái đất giai đoạn hiện tại không cho phép bọn họ đặt chân lên khu vực này, đều là mục tiêu quan trọng để giết chết.

Thái Âm Hỏa Tinh trút xuống, ô quang bừng bừng, phá vỡ sự cân bằng. Quyển kinh vốn có rất nhiều trang đang bị ma diệt, bị thiêu đốt. Bây giờ lại giống như lửa cháy đổ thêm dầu, nhanh chóng bị hủy diệt hơn.

Chỉ một hơi, lại có người kêu lên thảm thiết. Thánh văn chung quanh bọn họ nổ tung, không ngừng biến mất.

“Cứu ta.”

Có kỵ sĩ mặt đầy thống khổ kêu lên, giáp trụ màu bạc bị nóng chảy, khiến cho huyết nhục của y phải phát ra từng đợt khói lửa, sau đó là tan xác.

“Trời trách phạt.” Một người đàn ông trung niên thực lực rất mạnh, nhưng bây giờ gương mặt lại tràn ngập sự tuyệt vọng và sợ hãi, bò đi trên không gian chồng chất, nhưng ông ta đã bị ngọn lửa đốt mất tứ chi, trở thành tro tàn, cơ thể còn lại cũng hóa thành than cốc. Trong lúc hồi quang phản chiếu sau cùng, ông ta run rẩy, miệng và yết hầu bị đốt thủng, không thể phát ra được âm thanh nào, nhưng tinh thần vẫn có thể truyền ra được: “Năm đó, hoàng triều Đại Tề chúng ta là một trong những tiểu đội tấn công chủ lực, tiếp nhận sự thống ngự và an bài của đạo thống sao trời xếp hạng thứ mười hai, cùng với những đội ngũ khác giết ra được một tinh lộ ở Lao Sơn này. Kết quả tao ngộ tai họa ngập đầu, lưu lại vô số thi cốt, bây giờ lại còn bị trời trách phạt.”

Ông ta dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được khô cạn đi, sau đó hôi phi yên diệt trong gió. Lời nói sợ hãi sau cùng của ông ta giống như lời sám hối của một quỷ hồn.

Còn có người đến chết vẫn còn cường ngạnh tru lên: “Hoàng tử phải báo thù cho chúng ta, giết sạch đám thổ dân trên tinh cầu này.”

Lâm Nặc Y lại có hành động. Từ trong tháp năng lượng, cô bay thẳng lên không, vọt đến chỗ hoàng tử Đại Tề.

Ầm.

Thánh văn vốn đang bị Thái Âm Hỏa Tinh xung kích, đang bị hủy diệt, bây giờ bị tháp năng lượng va chạm, lại càng thêm nhanh chóng tan rã, toàn diện sụp đổ.

Sở Phong im lặng. Hắn vốn tưởng rằng lần này Lâm Nặc Y quá lỗ mãng rồi, còn nhiệt huyết hơn cả hắn. Kết quả bây giờ xem ra, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của cô.

Nhưng điều này cũng khiến cho người ta sợ hãi, thán phục, ngay cả bản thân Sở Phong cũng cảm thấy rất thích.

Nội tâm Lâm Nặc Y đã có nắm chắc, tất cả đều nằm trong dự liệu của cô.

"A..."

Hoàng tử Tề Vũ thét dài, tóc tai bù xù, nói: “Thổ dân, hậu duệ của kẻ thất bại, các ngươi sớm muộn gì cũng bị diệt tộc.”

Y biết đại thế đã mất, không cách nào kiên trì được nữa, quả quyết quay người muốn xông vào không gian chồng chất. Không có thánh văn bảo vệ, y sẽ phải chết.

Keng.

Xương cột sống Sở Phong phát sáng, năng lượng nồng đậm hóa thành long xà bay ra khỏi cơ thể, trở thành một thanh trường mâu màu vàng phá không mà đi.

Phốc.

Chiến mâu chói mắt, quang hoa khiếp người đâm thủng hậu tâm Tề Vũ. Chỗ đó nổ tung, huyết quang văng tung tóe.

Sở Phong cảm thấy ngoài ý muốn. Hoàng tử Đại Tề bị chiến mâu của hắn trực tiếp đâm thủng, bị thương rất nặng, máu tươi chảy ra. Hắn đã nhìn thấy cấp độ tiến hóa của Tề Vũ rất cao, có thể tổn thương phần da thịt cũng là không tệ rồi.

Tề Vũ kêu lên một tiếng đau đớn nhưng vẫn không ngừng chân, bay nhào xuống không gian chồng chất.

Bình Luận (0)
Comment