“Ầm.”
Một vị thống lĩnh kỵ sĩ cường đại nổ tung, hóa thành tro tàn trong ngọn lửa.
“Điện hạ, mau chóng vận chuyển bí thiên khống khí lĩnh vực vô thượng.” Một người kêu to, kết quả trong nháy mắt nổ tung, biến thành tro bụi.
“A…”
“Không!”
Từng ngọn lửa dâng lên, có người sụp đổ, có người nở nộ như pháo hoa.
“Đừng.” Lại có người kinh sợ hét lên.
Lâm Nặc Y mặc chiếc áo trắng, thanh lệ như tiên, giang hai tay ra, tư thái ưu mỹ, điều khiển tháp năng lượng đang tách ra bay trở về, một lần nữa hợp hai làm một.
“A…”
Gần đó, đám kỵ sĩ kêu lên rất thảm. Có người đầu bị nổ tung, có người thì cơ thể bị thiêu cháy. Khắp nơi đều là ngọn đuốc hình người, giống như ánh lửa địa ngục đang nhảy nhót.
Chung quanh hoàng tử Tề Vũ là quyển kinh, từng tờ từng tờ đang được thiêu đốt, chiếu rọi ra văn tự giống như tinh đấu, rất chói mắt. Đó chính là thánh văn. Mặc dù không có đủ năng lượng kinh thế nhưng có thể hóa giải nguy cơ, bảo vệ tính mạng cho y.
Nhưng hai chân của y vẫn bị ánh lửa bao trùm, dọc theo bắp chân tràn lên phía trên, tình huống vô cùng hỏng bét. Tề Vũ miệng tụng chân kinh, gia trì thánh văn.
Cùng một thời gian, y vận chuyển bí thiên khống khí lĩnh vực vô thường, muốn đoạt lại tháp năng lượng.
Hết thảy đều phát sinh trong điện quang hỏa thạch, nhanh đến bất cứ người nào đứng xem cũng đều phản ứng không kịp.
Chỉ trong nháy mắt mà thôi, nó giống như núi lửa bộc phát, liên tục có tiến hóa giả bị đốt thành đen xám.
Kỵ sĩ Dương Hằng giống như một con dã thú bị thương, hai mắt đỏ bừng, tràn ngập tơ máu, gân xanh nổi lên trên mặt. Sau khi kinh biến phát sinh, gã lập tức đánh giết về phía trước.
Gương mặt Mục Thanh cũng hiện lên sự bàng hoàng. Một khắc trước còn là nụ cười, nhưng một khắc sau lại giống như sa vào địa ngục. Sau đó, nàng ta như phát điên, thét lên chói tai, xông về phía trước.
Biểu hiện trên gương mặt Sở Phong vô cùng đặc sắc, thay đổi liên tục, bắt đầu từ kinh sợ đến thương cảm, rồi lại đến ngạc nhiên, cuối cùng là chấn kinh và vui sướng.
Kinh biến này quả thật khiến cho trái tim có chút khó mà chịu được. Bởi vì tay của hắn đã phát lực giữa không trung, chuẩn bị vung xuống.
Nếu không phải hắn nắm giữ phương pháp hô hấp cứu cực, tinh thần dung hợp làm một với nhục thân, từ đó phản ứng cao hơn cả tiến hóa giả khác, hắn đã suýt chút nữa hạ xuống lệnh sát phạt.
Cuối cùng, hắn cũng không vung tay xuống cùng đối phương vạch mặt.
Phù.
Lúc này, hắn cũng không che giấu nữa, toàn diện bộc phát. Lỗ chân lông trên người phun ra năng lượng tinh khí, giống như chiến hạm hình người, vượt qua trời cao, nhanh chóng mà mãnh liệt.
Hắn sợ Lâm Nặc Y xảy ra chuyện, phát cuồng chạy đi, đồng thời năng lượng tập trung hết trên người, chuẩn bị tấn công.
Xoạt một tiếng, ký hiệu lôi đình lấp lánh giữa lòng bàn tay hắn, ngưng tụ thành một thanh trường mâu thiểm điện, được hắn ném ra đầu tiên.
Giữa không trung, lôi đình gào thét, chùm sáng lóa mắt muốn chọc mù hai mắt người nhìn. Trường mâu thiểm điện hoành không mà đến, bịch một tiếng đánh trúng Trương Hằng.
Mặc dù phản ứng của Trương Hằng rất nhanh, nghiêng người tránh né nhưng vẫn bị xuyên thủng vai trái, một luồng máu lớn văng tung tóe, xuất hiện một cái lỗ máu.
Nhưng cơ thể của gã chỉ hơi bị cản trở một chút, vẫn tiếp tục đánh giết về phía trước, hận không thể lập tức xé nát Lâm Nặc Y. Hiện tại trong mắt của gã không còn kẻ địch nào khác, chỉ muốn diệt trừ cô gái mặc áo trắng này.
Cho dù cô ta tuyệt đại khuynh thành, nhưng Dương Hằng vẫn xem Lâm Nặc Y như ma nữ. Tâm của gã đang chảy máu. Đó là một đội ngũ kỵ sĩ tinh nhuệ, tiềm lực vô biên, là thành viên tổ chức thành thánh của hoàng tử Tề Vũ, kết quả bị tiêu diệt gần hết.
Căn nguyên họa loạn là từ cô gái có dáng người xuất trần, khí chất bình hòa này. Nhưng chỉ một ý niệm của cô ta, người của hoàng triều Đại Tề gần như phi hôi yên diệt.
Xoẹt.
Một luồng kiếm quang tuyết trắng bay đến, là kiếm khí Canh Kim của Sở Phong, hóa thành kiếm quang huy hoàng, nhanh chóng trảm đến ngăn cản Dương Hằng.
Trong lòng Sở Phong cảm thấy lo lắng. Khoảng cách hơi xa, vì thế hắn chỉ có thể công kích từ xa mà thôi.
Đồng thời, hắn còn tế ra phi kiếm đỏ tươi, giống như một con giao long màu đỏ bay ra từ dung nham, chém thẳng xuống Mục Thanh.
Dương Hằng và Mục Thanh đều nhắm vào Lâm Nặc Y, tấn công như phát điên, muốn lập tức lấy đi tính mạng của cô.
“Đám thổ dân các ngươi đều đáng chết.”
Dương Hằng cầm ngân đao trong tay, quang hoa bắn ra tứ phía, cứng đối cứng với kiếm khí Canh Kim của Sở Phong, phát ra đao khí màu trắng, xé rách vùng núi, hủy đi khu rừng.
Mục Thanh tóc tai bù xù, thét lên chói tai, đối kháng phi kiếm, lao đến gần Lâm Nặc Y.
Trong quá trình này, Sở Phong cầm Kim Cương Trác trong tay, nhanh như điện chớp, rốt cuộc cũng đã đến gần.
Lâm Nặc Y cũng không bối rối, duy trì trấn tĩnh, cũng đã nhìn thấy hắn. Chiếc áo trắng của cô trong ngọn lửa nhìn vô cùng bắt mắt, vô cùng thoát tục.
Lúc này, cô có một vẻ đẹp kinh người.
Cô đã làm ra một chuyện lớn, một mình hủy diệt cả một hoàng triều tiến hóa, giơ tay nhấc chân đều có nét đẹp khó tả.
Tề Vũ đoạt tháp năng lượng trong tay cô, muốn thay đổi bại cục.
Nhưng y đã thất vọng rồi. Khi tháp năng lượng vẫn còn cách y một khoảng cách, nó đã nhanh chóng chuyển động thoát khỏi phạm vi, bay về phía Lâm Nặc Y.
“Tháp năng lượng siêu tinh.” Y kêu to, gương mặt tràn ngập rúng động, tinh thần run rẩy, tim như muốn nhỏ máu. Điều này còn kinh người hơn so với dự liệu của bọn họ.
Nhưng y đã bỏ lỡ cơ hội, cứ như vậy mà bỏ lỡ.
Tháp năng lượng siêu tinh, chỉ cần y có thể cướp được, cho y đủ thời gian, y có thể khai sáng ra một hoàng triều tiến hóa còn huy hoàng hơn cả Đại Tề.
Hết thảy đã muộn rồi. Trong nháy mắt, y gần như thua triệt để trước cô gái mỹ lệ xuất chúng, biểu hiện lúc nào cũng yên tĩnh kia. Tất cả người của y đã bị chôn vùi ở chỗ này.
“A…” Tề Vũ kêu to. Đây là lần đầu tiên y thất thố như vậy. Dù sao đã trải qua rất nhiều chuyện hiểm tử hoàn sinh, nhưng y chưa bao giờ như thế.
Đã đến Trái đất, đến ngôi sao mà tổ tông y đã từng chinh phạt qua, y thậm chí còn hy vọng trở thành thánh, kết quả lại thất bại vào phút cuối cùng.
Trong lòng y như muốn nhỏ máu, cơ thể co rút, thần hồn run rẩy. Y không cam tâm. Tổ chức thành viên của y bị hủy. Chỉ thiếu một chút nữa thôi, đằng trước chính là ánh sáng, là thành công.
Phù.
Tháp năng lượng cuồn cuộn, khí tức giống như từ viễn cổ truyền lại, một khắc hạ xuống, bao phủ Lâm Nặc Y bên trong.
Cùng một thời gian, Sở Phong quát lớn, mái tóc bị gió thổi về phía sau. Hắn đã ném ra Kim Cương Trác.
Một kích vô cùng bá đạo. Hắn vốn muốn lưu lại hoàng tử Tề Vũ, nhưng khi nhìn thấy trường đao sáng như tuyết của Dương Hằng bổ về phía Lâm Nặc Y, hắn chỉ có thể quả quyết ném ra.
Nhưng hắn cũng không toàn lực ném hết, đồng thời bám vào một lực tinh thần, tùy thời có thể dẫn đạo điều khiển Kim Cương Trác.