Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 828 - Chương 844: Thông Đồng Em Gái Ngươi! (2)

Thánh Khư Chương 844: Thông đồng em gái ngươi! (2)

Bên ngoài không gian, gương mặt Dương Tuyên hơi run rẩy, sắc mặt càng lúc càng đen. Huyết thống bộ tộc bọn họ rất cao quý, từ lúc nào trở thành tộc Dạ Xoa vậy?

Trên mặt đất, Dương Lâm nghe nói xong, lại càng cảm thấy oan ức vô cùng: “Thánh nữ và ta không cùng một chủng tộc. Ta chỉ là người theo đuổi nàng ấy. Địa vị và thân phận của nàng siêu nhiên không cách nào tưởng tượng được. Nàng đến từ Thánh tộc, đang quan sát tinh hải.”

“Không phải một ả mẫu dạ xoa. Sao không nói sớm, ta còn muốn đi săn đây. À quên, là kết giao với Thánh nữ, thiên nữ vực ngoại.

Đồng thời, hắn còn bổ sung một câu: “Chủng tộc Thánh nữ của ngươi cũng có hình dạng con người chứ?”

“Haha…” Ngoài không gian, Tình Lam mỉm cười quay sang nói với Dương Tuyên: “Tên thổ dân này có chút thú vị. Nhìn bộ dạng của hắn, hình như đã để mắt đến muội muội của ngươi.”

Mặt Dương Tuyên còn đen hơn, nhìn xuống bên dưới, nói: “Đầu tiên là mắng tổ phụ ta, rồi chất vấn chủng tộc chúng ta. Bây giờ lại dám khinh nhờn thánh nữ tộc muội. Tên thổ dân hèn hạ vô sỉ này, chờ ta giáng xuống, ta đánh chết hắn.”

“Haha…” Tình Lam thoải mái cười to.

Trên mặt đất, Dương Lâm cảm thấy quá biệt khuất, vô cùng khó chịu. Tên nhóc này đang hỏi câu gì vậy? Bây giờ còn hỏi là có hình người không? Cái này còn phải hỏi sao? Gã tức giận đáp lại:

“Thánh nữ của chúng ta phong hoa tuyệt đại, ánh sáng chiếu rọi toàn bộ tinh không, rất nhiều anh hùng hào kiệt phải khom lưng. Nàng ấy mang theo thiện ý đến tinh cầu này, không muốn xung đột với ngươi, cho nên mới mời ngươi sang đó gặp mặt.”

“Cũng không tệ lắm.” Sở Phong gật đầu, sau đó hỏi: “Thế Thánh nữ của ngươi ở đâu?”

“Bên trong núi Nhạn Đãng.” Dương Lâm đáp.

Núi Nhạn Đãng.

Sở Phong kinh hãi. Đây là một trong ba ngọn núi trong Tam Sơn Ngũ Nhạc. Tinh lộ đối ứng ngọn núi này tuyệt đối không đơn giản.

Hắn bừng tỉnh.

Cho đến lúc này, tâm trạng Sở Phong mới lắng xuống. Trước đó, tâm của hắn cứ lơ lửng giữa hư không, giống như lục bình không rễ. Hoàng ngưu, đại hắc ngưu, còn có Lâm Nặc Y lần lượt rời đi, đời này có khả năng sẽ không còn gặp lại, sinh ly tử biệt, khiến tâm trạng của hắn hỏng bét.

Cho nên, dọc trên con đường, hắn mặc ý làm việc. Nhìn thấy sinh vật ngoài hành tinh thì thấy khó chịu, một đường đánh tơi bời.

Sở Phong không đến núi Nhạn Đãng. Hắn chẳng muốn tự tìm phiền phức. Chỉ một tên tùy tùng đã xé rách được mười đạo gông xiềng, Thánh nữ đó khẳng định thâm bất khả trắc.

Tối thiểu nhất, bây giờ nàng ta không dám rời khỏi không gian chồng chất, điều này đã nói rõ vấn đề, cấp độ tiến hóa của nàng rất cao.

Sở Phong quyết định đi tiến hóa, tranh thủ thời gian tăng cường bản thân.

Trước khi đi, Sở Phong đạp Dương Lâm một cước: “Chớ cản đường. Lần sau ta sẽ đến gặp, hôm nay không rảnh.”

Dương Lâm nổi trận lôi đình. Tuy nhiên, sau khi tỉnh táo lại, ngoài việc đánh không lại tên ma vương này, trong lòng gã còn có chút cảm kích. Bởi vì gã đã từng nghe nói, người bình thường trong tay ma vương đều sẽ bị đánh chết, sau đó ăn hết, vô cùng hung tàn.

Hôm nay, gã cảm thấy may mắn. Nghĩ kỹ lại hẳn là nên cảm ơn tên thổ dân ma vương đó đã không giết gã.

Bên ngoài không gian, Tình Lam vô cùng vui mừng.

Còn Tàn Dương Lão Quân thì tức giận, sắc mặt khó coi. Tên tiểu tử dưới mặt đất kia quá phách lối. Nếu có thể giáng xuống, y thật muốn tự tay dạy cho tên Sở Phong kia một bài học.

Xoạt.

Cuối cùng, y nhịn không được thôi động quả cầu màu bạc, rót năng lượng vào, lập tức khiến cho nó phát ra ánh sáng chói mắt, nối liền mặt đất.

“Ngươi điên rồi?” Tình Lam kêu lên sợ hãi.

“Không sao, ta chỉ để cho nó hiển hóa dị tượng, không thôi động thần thuật.” Dương Tuyên nói.

Trên mặt đất, Sở Phong giật mình kêu lên. Một luồng ngân quang không hiểu từ trên trời rơi xuống, rất bắt mắt, cũng rất thần thánh và kinh người.

Thứ này đến là vì hắn, suýt chút nữa đã bổ trúng hắn.

Dường như không có uy năng? Nhưng vẫn dọa hắn nhảy dựng một cái.

Sở Phong bất mãn, chỉa ngón tay lên trời: “Em gái ngươi.”

Vực ngoại, Tình Lam đầu tiên ngẩn ra, sau đó cười ha hả.

Dương Tuyên thì mặt run lên, lẩm bẩm trong lòng: “Muội muội, sớm một chút rời khỏi núi Đãng Hồn đi, giúp ta giết hắn.”

Xoạt!

Y một lần nữa thôi động nhãn cầu màu bạc, rơi xuống một vệt sáng hù dọa Sở Phong.

“Vẫn còn chưa hết. Ánh sáng này ở đâu ra, muốn hù dọa ta sao? Hay là muốn thông đồng với ta?” Sở Phong hoài nghi, cuối cùng dựng thẳng ngón tay: “Thông đồng em gái ngươi.”

Lúc này, Tình Lam hóa đá, Dương Tuyên thì thiếu chút nữa hóa đen.

Dương Tuyên thiếu chút nữa hóa đen, rất muốn hạ giới chộp chết tên nhóc kia. Thông đồng em gái ta? Ta đánh chết ngươi.

Sau khi hóa đá một giây, Tình Lam cười ha hả. Thấy người bạn kiêm đối thủ cạnh tranh bị một thổ dân trong lúc vô tình làm tức chết như vậy, hắn ta cảm thấy vui vẻ ghê gớm.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Mặt Dương Tuyên đen lại, một hơi đánh xuống mấy chùm sáng màu bạc, điên cuồng công kích dải đất kia.

Sở Phong chột dạ. Chùm sáng màu bạc đó đến từ đâu? Tại sao lại thanh thế kinh người như vậy? Trong thoáng chốc, hắn hơi thoáng run rẩy.

Nhưng sau mấy lần, hắn đã thăm dò được nội tình. Thần mang nhấp nháy trên bầu trời, nhìn dọa người, ngân quang cũng chói lọi, thông thiên triệt địa nhưng lại không có uy năng.

“Ngay cả rắm cũng không có.” Hắn lẩm bẩm, ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường. Ngân quang này chỉ là phô trương thanh thế.

Đương nhiên hắn cũng không muốn đói chọi gay gắt, chỉ nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Con em ngươi!” Tự dưng bị nhằm vào, hắn tất nhiên là khó chịu.

Nhưng ngoài không gian lại có kết tinh đạo quả Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ, có thể nghe thấy rõ, nắm được từng phần biểu hiện của Sở Phong, nghe được bất cứ âm thanh nào mà hắn nói.

Dương Tuyên cảm thấy toàn thân khô nóng, trong lòng bốc hỏa. Lần đầu tiên y gặp phải tình huống này, bị một tên nhóc cảnh giới Gông Xiềng khinh bỉ, cứ hết lần này đến lần nọ mắng y.

Y có thân phận gì chứ? Tình huống này quá buồn cười và hỏng bét.

Nếu truyền đến tinh hải phồn thịnh, đám thế tử quang mang vạn trượng như y biết được, còn không bị đám đó cười chết sao?

“Trở về không được nói.” Y cảnh cáo Tình Lam.

Tình Lam mỉm cười, thừa cơ bắt chẹt: “Một đấu thú năm sao, cam đoan có thể thắng liên tiếp mười trận. Để đấu thú điện của ta thắng, ta muốn một lượng lớn.”

“Tại sao ngươi không đi cướp đi?” Dương Tuyên nhìn hắn ta chằm chằm.

Trên mặt đất, Sở Phong muốn lên đường, nhưng hắn phát hiện có không ít sinh linh vực ngoại, đều do ngân quang dẫn đến, đang xuất hiện chung quanh.

Nên biết rằng, dọc trên con đường hắn ra tay cũng không ít, đánh cho đám người ngoài hành tinh tê mình. Hiện tại, trong lòng đám người này rất muốn tố khổ.

Sau một khắc, đám người này không hẹn mà cùng gào thét lên, đánh tới Sở Phong, muốn tính sổ với hắn.

Ngoài không gian, mắt Dương Tuyên sáng rực. Những người này là do ngân quang y dẫn đến, muốn bắt tên kia?

Nhưng nụ cười cũng không duy trì bao lâu, y liền cau mày. Mặc dù đám người kia nhiều, nhưng lại vây không được Sở Phong, bị đánh đến thất linh bát lạc.

Bình Luận (0)
Comment