Khi chiến xa đến chỗ nhiều người, gã đều không dừng xe, vẫn đánh xe tiến lên như cũ, mọi người không thể không cuống quýt nhường đường.
Nhưng sau khi người đàn ông này nhìn thấy một đám sinh linh vực ngoại, cũng không còn tự cao như trước, rốt cuộc cũng dừng xe, sau đó nhảy xuống.
Sau đó gã mỉm cười chào hỏi hàng lâm giả, thái độ không tệ.
“Sở Phong ở đâu?” Gã là vì Sở Phong mà đến.
Rất nhanh mọi người đều biết gã đến từ tiên đảo hải ngoại, Bồng Lai.
Tiến hóa giả Trái đất đều giật mình. Truyền thuyết liên quan đến hòn đảo thần thoại này, bọn họ tất nhiên biết. Nghĩ không ra nó tồn tại thật, bây giờ lại còn xuất thế.
Khó trách gã đánh xe này lại tự cao như vậy, trước mặt mọi người cũng không xuống xe, trực tiếp lái xe qua như thế.
Về phần sinh linh vực ngoại, tất cả đều rất bình tĩnh.
“Thiếu chủ căn dặn ta đến mời nhà nghiên cứu trận vực Sở Phong, muốn gặp mặt hắn.” Người đàn ông trung niên tên Trần Thụy nói rõ ý đồ.
Gã không để ý đến những tiến hóa giả bản thổ mà chỉ ôm quyền, mỉm cười nói chuyện với sinh linh vực ngoại.
Điều này khiến Sở Phong không thích chút nào.
Sở Phong đã từng gặp một người ở tiên đảo Bồng Lai ở sào huyệt Chân Long Đông Hải. Lúc đó nghe Long Nữ nói, những người này tự cho mình là chính thống ở Trái đất.
“Y tìm ta có việc gì?” Sở Phong hỏi.
Trần Thụy kinh ngạc. Sở Phong từ trong đám người bước ra, hơn nữa nhìn biểu hiện còn trò chuyện rất vui vẻ.
Gã vốn còn mang theo ngạo ý, sau khi đưa tin xong thì trực tiếp bảo Sở Phong đi cùng gã đến gặp vị thiếu chủ Trần gia kia.
Nhưng bây giờ gã lại không dám nói thẳng Sở Phong đi cùng, chỉ mỉm cười: “Sở huynh đệ, thiếu chủ của ta muốn mời ngươi đến đó. Ngài ấy rất thưởng thức ngươi, cũng không có ý gì khác.”
Trên thực tế, mục đích gọi Sở Phong đi là muốn giúp vị thiếu chủ đó nghiên cứu trận vực bên trong danh sơn.
Trần Thụy lại nói: “Hiện tại thiếu chủ của ta đã đi thăm bạn. Cho nên chúng ta cũng không vội lên đường.”
Vị thiếu chủ Trần gia tiến vào một ngọn danh sơn nào đó, nhìn thấy một thánh nữ, kinh động giống như gặp thiên nhân, đến giờ vẫn chưa trở lại.
Đương nhiên, mấy chuyện này Trần Thụy không có khả năng nói ra.
Lúc này, có thành viên tài phiệt âm thầm lấy lòng, dùng tinh thần truyền âm, thông báo cho Trần Thụy biết chuyện phát sinh nơi này không lâu. Sở Phong được cho rằng là con trời chọn.
“Cái gì?” Sắc mặt Trần Thụy thay đổi. Còn có tình huống này sao? Nếu thật sự Sở Phong có thân phận đó, cho dù không có sinh linh vực ngoại ở đây, gã cũng không dám tùy ý “mời đi”.
Lúc này, con độc giác thú ngóc đầu lên nhìn Sở Phong, cười lạnh: “Con trai trời chọn mà cũng dám nói. Di tộc Bồng Lai là chính thống ở Trái đất, bên ngoài mà cũng dám có người tự cho mình là con trời chọn?”
Trần Thụy vội ngăn nó lại, nhưng cũng không dám quát lớn. Bởi vì con độc giác thú này có huyết mạch á thần thú, rất được thiếu chủ Trần gia yêu thích, muốn bồi dưỡng thành á thần thú chân chính.
Sở Phong rất khó chịu. Chỉ một gã đánh xe của Bồng Lai, khi mới xuất hiện đã kiêu căng với tiến hóa giả bản thổ như vậy, nhưng khi đối mặt với người ngoài hành tinh thì nói nói cười cười. Cái này mà gọi là chính thống Trái đất sao?
Nhất là con á thần thú tạp huyết, nó mà còn có tư thái đó hay sao, sắc mặt Sở Phong không khỏi trầm xuống.
“Chỉ là một con thú kéo xe mà cũng dám tùy ý ăn nói lung tung ở đây, đúng là không có quy củ. Ta sắp được ăn thịt rồi.” Bên trong sinh linh vực ngoại có người lên tiếng, sau đó bước ra, đằng đằng sát khí, mỉm cười với Sở Phong, hiển nhiên là đang lấy lòng.
“Không sai, đúng là không có quy củ. Một con tẩu thú cũng dám chỉ trích ở chỗ này. Chặt nó đi.” Lại có người bước ra, yêu cầu giết độc giác thú.
Tuần tự có người đứng ra, tuyên bố muốn chặt đứt độc giác thú, khiến Trần Thụy cảm thấy không ổn.
“Các ngươi muốn làm gì?” Độc giác thú kinh hãi, vảy màu bạc trên người phát sáng, cái sừng lại càng xoẹt xoẹt, thả ra điện mang.
“Chỉ là một con thú kéo xe mà cũng dám già mồm?” Hoàng Thông đến từ tinh hệ Alpha nói, ngay cả gã cũng ép đến đằng trước.
Độc giác thú run lên. Nó khinh miệt tiến hóa giả bản thổ, cảm thấy chướng mắt bọn họ. Di tộc Bồng Lai luôn tự cho mình là chính thống nhưng đối đầu với sinh linh vực ngoại thì lại không có sức.
Phần phật. Một đám sinh linh vực ngoại đứng ra, người nào cũng đều rất mạnh.
Ngay cả Diệp Lan đến từ Tiên Nữ Tòa cũng hành động, cơ thể phát ra năng lượng quang huy, chuẩn bị ra tay.
Sinh linh vực ngoại chủ động tương trợ, nguyên nhân chỉ có một. Con trời chọn trong đám thổ dân được ý chí tinh cầu ưu ái. Nếu kết quan hệ với người này, sẽ có tác dụng.
“Các vị, chuyện gì cũng phải từ từ.” Trần Thụy ngăn lại, trên trán đổ mồ hôi lạnh. Một đám sinh linh vực ngoại bao vây độc giác thú, nếu giết nó thật thì gã phải làm sao bây giờ?
Gã biết, thiếu chủ Trần gia muốn bồi dưỡng con độc giác thú này thành á thần thú chân chính, rất coi trọng, không để xảy ra sơ suất.
“Các người đừng làm loạn. Đây là Trái đất, không phải tinh hệ của các người. Ta đang nói chuyện với sinh linh bản thổ, các ngươi đừng can dự vào.” Độc giác thú ngoài mạnh trong yếu.
“Sở huynh, ngươi định xử lý như thế nào?” Hoàng Thông hỏi. Mái tóc dày như bờm sư tử, rất uy mãnh.
Sở Phong buông tay, làm ra vẻ cứ tùy ý.
Nhưng lúc này bụng của hắn không đúng lúc kêu lên, tiếng kêu ùng ục như tiếng sấm, gông xiềng ở thận đã xé rách, di chứng tiến hóa rốt cuộc cũng thể hiện ra.
Đây là bệnh cũ. Sở Phong đột nhiên có cảm giác đói bụng khó mà tả nổi, không ngừng rỉ nước chua.
Diệp Lan mỉm cười: “Sở huynh vừa mới hoàn tất tiến hóa, thể chất tăng nhiều, đói khát mệt nhọc, thiếu những món ăn chất lượng cao. Đúng lúc này có độc giác thú có huyết thống á thần thú, vừa lúc có thể đem ra bồi bổ.”
Vị tiên tử có nụ cười rất dễ nhìn, có nét đẹp rất cổ điển, nhưng trong mắt Trần Thụy chẳng khác nào ma nữ.
“Các vị, đừng làm loạn.” Trần Thụy ngăn cản.
“Tránh ra.” Một đám người tiến lên, một mình gã làm sao mà chống đỡ được.
Độc giác thú hoảng hốt. Thực lực của nó rất mạnh, nhưng bị một đám cường giả vây công như vậy, nó sẽ bị giết chết, không còn hy vọng sống sót.
“Sở Phong, chúng ta chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Độc giác thú cuống quýt hô to: “Di tộc tiên đảo Bồng Lai phụ trách bảo vệ Trái đất, chính là chính thống. Chúng ta đều là sinh linh bản thổ, không nên như thế.
Sở Phong không lên tiếng. Bất luận là Trần Thụy hay là độc giác thú, tất cả đều tự cho mình là chính thống, tỏ ra kiêu căng với tiến hóa giả bản thổ. Khi nhìn thấy sinh linh vực ngoại, thái độ trở nên khiêm nhường, khiến cho hắn phản cảm vô cùng.
“A...”
Cuối cùng, cho dù độc giác thú phản kháng, nhưng vẫn bị đám người Hoàng Thông, Diệp Lan giết chết.
Sắc mặt Trần Thụy trắng bệch. Đây là tọa kỵ của thiếu chủ Trần gia, cứ như vậy mà bị người ta làm thịt, bảo gã làm sao mà trở về ăn nói?