Bất luận nhìn thế nào cũng không giống phàm nhân mà là thần. Nàng đứng ở nơi đó, cả khu rừng đều phát sáng.
Dương San thật sự quá rực rỡ. Mỗi một tấc cơ thể đều nở rộ ánh sáng thần thánh, ngay cả sợi tóc cũng giống như vậy.
Nàng biểu đạt sự áy náy. Nàng đối với phương pháp hô hấp bản thân có được sự lĩnh ngộ sâu sắc. Khi vận chuyển đến thời kỳ mấu chốt, nhục thân và tinh thần đều thay đổi, tạm thời không cách nào khống chế năng lượng phóng thích hào quang.
Sở Phong biết, cô gái này rất khó lường.
Tư thái của Dương San tuyệt hảo, giọng nói cũng dễ nghe. Điều duy nhất khiến Sở Phong tiếc nuối chính là nàng che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng, không nhìn thấy được chân dung.
Hắn hơi động tâm, muốn dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy nên thôi. Bởi vì động thuật của nhãn thuật này quá lớn, có kim hồng bay ra, không thể vô thanh vô tức được.
Nếu không cẩn thận nhìn thấu toàn thân cô gái này, nàng ta không trở thành kẻ thù của hắn thì không được. Như vậy lại càng không ổn.
Sau đó, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
“Ta nghe nói ngươi có nghiên cứu về trận vực. Ở chỗ của ta có một bí sách trận vực, ta tặng cho ngươi.” Dương San rất hào phóng, lần đầu tiên gặp mặt đã tặng cho Sở Phong một món quà lớn.
Bên ngoài không gian, Dương Tuyên thật sự đứng ngồi không yên, hận không thể đột phá trận vực Trái đất, trực tiếp hạ giới, dùng một bàn tay đập chết tên nhóc kia, đoạt lại quyển bí sách.
Đó là vật của Dương gia. Ngày thường, vị thánh nữ tộc muội đọc sách rất nhiều, đã từng có suy nghĩ muốn nghiên cứu trận vực, nhưng cũng không tìm hiểu quá kỹ. Hiển nhiên quyển sách này được lấy từ trong tộc, giá trị tuyệt đối kinh người.
Nên biết rằng, tộc của bọn họ có huyết khí thánh nhân, đến tận bây giờ vẫn còn sống. Thư tịch trận vực mà tộc bọn họ cất giữ, có thể nói là tuyệt đối kinh khủng.
Dương Tuyên nhìn thấy tên nhóc kia cười tươi như hoa, sau đó cất bí sách trận vực, y thật sự không chịu được, muốn thổ huyết.
“Còn cười nữa, ta thật sự muốn đập chết ngươi.” Y ở bên ngoài vũ trụ lo suông, nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó, Dương Tuyên lại càng không được bình tĩnh, mặt tái lại, bởi vì thánh nữ tộc muội đã tặng bí bảo cho tên kia.
“Tộc muội, đừng đưa mà.” Dương Tuyên như muốn nuốt sống Sở Phong.
Y không nghĩ đến vì sao vị thánh nữ tộc muội này lại như vậy. Lúc đó y không ngừng khuyên nàng, sau khi đến tinh lộ, gặp được con trời chọn, nhất định phải tận khả năng làm quen, kết minh với hắn. Như vậy sẽ được ý chí tinh cầu tán thành, khi tìm kiếm tạo hóa sẽ có được chỗ tốt vô tận.
“Ta muốn giết ngươi. A a a....” Dương Tuyên bị thương rất nặng.
Ngoài không gian, Dương Tuyên ngồi không yên, hắn ta cảm thấy, đây đúng là tự gây nghiệt, vô duyên vô cớ tạo nên một cái thiên tuyển chi tử giả, còn đi hố tộc muội của hắn ta.
Nếu như chuyện này truyền về Tinh Hải sáng chói phồn thịnh, bị đám bán xấu của các thế gia khác nghe được, bị những vương tôn quý nữ đó biết được, còn không bị cười chết? !
Hắn ta toàn thân khô nóng, đi tới đi lui trong hư không, khi nghĩ đến biểu lộ ngạc nhiên, sau đó cười ầm lên của những người kia, hắn ta đứng ngồi không yên, khó chịu giống như trên người mọc gai.
Giờ khắc này, sắc mặt hắn ta đen như đáy nồi, dừng ở trong hư không, hắn ta quyết định nghĩ trăm phương ngàn kế thông tri cho tộc muội của hắn, phải xử lý tên tiểu tử đó!
Tình Lam cảm giác không thích hợp, trực tiếp cảnh cáo nói: "Dương Tuyên, ngươi cũng đừng có làm liều, hai người chúng ta cũng không có cách nào can thiệp nơi đây, ngay cả Thánh Nhân cũng không thể hiển thánh trên viên tinh cầu này, dù sao đã từng xếp hạng thứ mười một, năm đó vẫn lạc bao nhiêu Bồ Tát, hoàng chủ của hoàng triều? Thánh huyết tưới khắp tất cả các ngọn danh sơn, nếu không cũng sẽ không có biến hóa của ngày hôm nay!"
"Không được, ta phải làm chút thủ đoạn. Ta không thể can thiệp vào viên tinh cầu kinh khủng này, nhưng là ta phải nhắn cho Thánh Nữ tộc muội của ta, nếu không cô ta sẽ bị tên lừa bịp đó hố, đây là bởi vì sai lầm của ta mà ra, ta phải uốn nắn." Dương Tuyên nói ra.
Hắn ta sắc mặt âm tình bất định, hắn ta rất lo lắng, một khi vị tộc muội này gửi hi vọng ở tên giả mạo lừa bịp đó, đưa ra những quyết sách sai lầm, bị sư môn của cô ta biết được, sẽ làm cho địa vị Thánh Nữ của cô ta bị dao động.
Càng là thánh địa mạnh mẽ, cạnh tranh càng kịch liệt, vị tộc muội này của hắn, mặc dù tư chất ngút trời, tài tình khó gặp, nhưng nếu là gặp tắc trở ở viên tinh cầu này, cũng sẽ bị trùng kích nghiêm trọng.
Cho dù là bộ tộc này của bọn họ có Thánh Nhân còn sống, cũng không nhất định phải để cho hậu bối của mình đi làm Thánh Nữ của đạo thống khác, thế nhưng hắn ta cũng không hy vọng cô ta thất bại như vậy.
"Không được, ta sẽ không để cho ngươi lại phạm sai lầm." Tình Lam lắc đầu, kiên quyết muốn ngăn cản hắn ta, nếu không, bị người biết được chuyện xảy ra ở nơi này thì hắn ta cũng sẽ bị liên lụy, còn có thể sẽ bị cầm tù, vốn đã bị đày tới đây.
Dương Tuyên hơi biến sắc mặt.
Tình Lam bỗng nhiên mở miệng nói: "A, đó là cái gì, cái bí bảo mà tộc muội của ngươi chọn nhìn rất quen."
Núi Nhạn Đãng, đỉnh núi có hồ, cỏ lau rậm rạp, kết cỏ là đãng, các loại linh bộc, đầm sâu càng là nhiều vô số kể, lịch sử xưng là Đông Nam đệ nhất sơn, có Hoàn Trung Tuyệt Thắng chi dự.
Dương San lấy ra một thanh thanh đồng kiếm, mang theo vết rỉ xanh loang lổ, rất cổ xưa, cũng không có sắc bén lắm, hơn nữa thân kiếm rất dày, có điểm giống độn khí —— giản.
Sau khi Dương Tuyên nhìn thấy, đều sắp phun ra một ngụm lão huyết, đây không phải là kiếm khí mà hắn ta tặng cho Thánh Nữ tộc muội sao?
Giờ khắc này, hắn ta quả thực là trăm trảo cào tâm, giống như là có hai mươi lăm con chuột chạy vào trong ngực, tâm can nhảy loạn rất khó chịu, cả người cũng không tốt.
Trong không gian chồng chất của núi Nhạn Đãng, cảnh sắc ưu mỹ, rừng tùng xanh ngắt, suối trong róc rách trên đá, lại thêm bị tư thái thướt tha của Thánh Nữ Dương San làm cho mờ mịt năng lượng nở rộ, ánh sáng mờ ảo khắp nơi, nhiễm lên một tầng hào quang thánh khiết, càng thêm linh tú.
Dương Lâm chạy chậm tới không gian chồng chất, tiếp nhận thanh đồng kiếm thể này, mang tới cho Sở Phong.
Cầm trong tay nặng trình trịch, chỉ riêng trọng lượng cũng đã vượt xa các loại bình khí hạng nặng, thoạt nhìn rất cũ kỹ, Sở Phong nếm thử lau gỉ đồng xanh, kết quả thất bại.
Sở Phong cảm thấy, kiếm này có chút lai lịch, có chút bất phàm.
Sau khi quán chú năng lượng, thanh đồng kiếm thể ông ông tác hưởng, phun ra tấm lụa lóa mắt, kích xạ ra ngoài rất xa, giống như là một con Chân Long hóa hình, muốn phá không bỏ chạy.
"Thanh kiếm này chưa nói tới kinh diễm, nhưng cũng không kém, điểm mạnh của nó là kiên cố, trải qua năm tháng dài đằng đẵng, trải qua rất nhiều cuộc chiến đấu, vẫn luôn không có tổn hại, được tiến hóa giả đi theo con đường nhục thân thành thánh yêu quý."
Dương San mỉm cười giới thiệu, mặc dù mang theo mạng che mặt, nhưng khi cười lên thì quanh người có hào quang lưu chuyển, ánh sáng thân thánh càng thêm chói lọi, bao trùm sơn lâm.