Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 861 - Chương 877: Lại Đi Tổ Tiên Đường (1)

Thánh Khư Chương 877: Lại đi tổ tiên đường (1)

Sở Phong liên tục chạy tới hai ngọn danh sơn để gặp Thánh Nữ, Thiên Nữ, đương nhiên cũng làm kinh động tới không ít người.

Tỉ như, mặt sư tử thân người Hoàng Thông, sau khi bọn họ biết được, hoả tốc chạy tới nơi khởi nguồn, nhưng mà khi bọn họ chạy tới núi Hoa Sơn thì Sở Phong đã sớm rời đi.

Bất quá, có người tìm tới Sở Phong, tốc độ đặc biệt nhanh, giống như là vẫn luôn chú ý tất cả động thái của hắn, sau khi biết hắn lộ diện ở núi Nhạn Đãng, Hoa Sơn liền khống chế phi thuyền mà tới.

"Sở Phong, dừng bước."

Hai tên tiến hóa giả khống chế phi thuyền đuổi đến, không hề chậm hơn bè trúc màu xanh lá của Sở Phong, ít nhất cũng đạt tới vận tốc gấp mười lận vận tốc của âm thanh.

Sở Phong quay đầu, con ngươi co lại, hai người này lại là cao thủ, cực kỳ không đơn giản.

Lúc này, Sở Phong đang ở gần sông Vị Hà, vẫn trong địa phận tỉnh Thiểm Tây, là nhánh sông lớn nhất của sông Hoàng Hà, sau khi thiên địa dị biến nó đương nhiên cũng khác biệt.

Bây giờ mặt sông rộng lớn, dâng tràn cuồn cuộn, rất là bao la hùng vĩ.

Hơn nữa, ở xung quanh có mấy cái hồ nước to lớn, ở ngay hai bên bờ của sông Vị Thủy, hơi nước tràn ngập, như là một mảnh Trạch Quốc.

Sở Phong đang quan sát xu thế của sông núi, bây giờ bị người đuổi kịp, hắn chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch.

Hai người phiêu nhiên rơi xuống, cũng thu hồi phi thuyền màu tím, đi tới gần dò xét Sở Phong, quan sát kĩ hắn.

"Đi với chúng ta một chuyến." Người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu xám mở miệng nói, hắn ta tên là Điền Hoành, là một tên đạo sĩ, lưng đeo một thanh trường kiếm, muốn mang Sở Phong đi.

"Đi với các ngươi, đi nơi nào?" Sở Phong rất bình tĩnh mà hỏi thăm.

"Đi Bồng Lai tiên đảo." Điền Hoành đáp lại, hắn ta nhìn chừng bốn mươi tuổi, làn da màu đồng cổ, mặc đạo bào, lộ ra cổ ý.

Trên thực tế, một người khác cũng mặc một bộ đạo bào, tuổi tác lớn hơn một chút, dung mạo gầy gò, trên đầu cắm một cây trâm bằng mộc, cho người ta cảm giác tiên phong đạo cốt.

Sở Phong giật mình trong lòng, người của Bồng Lai đã tìm tới cửa, đây mới thực là hai cái đại cao thủ, bất quá mới từ mặt trăng trở về, hắn cũng không e ngại.

"Tại sao phải đi Bồng Lai tiên đảo?" Sở Phong hỏi.

"Tiểu hữu, ngươi là biết rõ còn cố hỏi, giết đệ tử của Bồng Lai ta, đương nhiên là muốn dẫn ngươi bàn giao với thân thích của người chết rồi." Điền Hoành nói ra.

"Không rảnh!" Sở Phong không chút khách khí đáp lại.

Hắn cảm thấy buồn cười, thiếu chủ nhà họ Trần ở Bồng Lai tiên đảo muốn giết hắn, phái ra ngũ đại cao thủ đuổi tới núi Hoàng Sơn, kết quả đều bị hắn xử lý, chuyện này có thể trách hắn?

Chỉ giết có mấy người mà hắn phải chết.

Sắc mặt Điền Hoành biến đổi, nói: "Tiểu hữu, ngươi đây là đang chấp mê bất ngộ, ngươi làm nhục Bồng Lai chúng ta trước, bây giờ muốn dẫn ngươi đến trên tiên đảo, ngươi cũng cự tuyệt, không chịu phối hợp."

Sở Phong cười lạnh nói: "Ta làm nhục người của Bồng Lai lúc nào, không phải đều là các ngươi chủ động giết đến tận cửa sao, ta chỉ là bị động phản kích."

Điền Hoành mặc đạo bào nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi dẫn một đám người lên núi Hoa Sơn, đánh giết nhiều vị đệ tử của Bồng Lai ta, thật sự cho rằng không có việc này sao?"

Sở Phong yên lặng, hóa ra người đạo sĩ trung niên này đang muốn tính toán khoản nợ này với hắn.

"Đạo sĩ, ngươi biết tiền căn hậu quả sao? Thiếu chủ nhà họ Trần - Trần Thịnh cực kỳ ương ngạnh, kêu một tên tôi tớ khống chế Độc Giác Thú Xa, đi Giang Ninh ra lệnh, để cho ta đi gặp hắn, còn kiêu ngạo hơn cả hoàng tử của tiến hóa hoàng triều, rất có sĩ diện. Ta cự tuyệt hắn, sau đó hắn lại phái người tới diệt trừ ta, phái ra ngũ đại cao thủ đi núi Hoàng Sơn săn giết ta, kết quả bị ta phản sát, gieo gió gặt bão. Cho nên, sau đó mới có chuyện ở núi Hoa Sơn."

"Còn có loại chuyện này?" Điền Hoành nhíu mày, sau đó lại ngẩng đầu nói: "Bất kể nói gì, ngươi cũng phải đi Bồng Lai với ta một chuyến."

"Ta thấy ngươi mặt mũi hiền lành, là một đạo sĩ, còn tưởng rằng ngươi muốn phân rõ phải trái với ta, kết quả là nói nhiều với ngươi như vậy, hóa ra đều là nói nhảm, gặp gỡ các ngươi căn bản cũng không cần nhiều lời!" Giọng nói của Sở Phong trở nên lạnh lẽo.

"Ngươi có đi hay không? !" Điền Hoành quát.

"Ngươi nghĩ mình là ai, dựa vào cái gì ra lệnh cho ta!" Sở Phong quát lạnh.

"Chỉ bằng chúng ta là chính thống ở Địa Cầu!" Lúc này, đạo sĩ lớn tuổi hơn mở miệng nói, giọng không cao, lại rất có lực lượng, cũng lộ ra bá đạo.

Sở Phong cười, mang theo ý lạnh, hắn mới từ mặt trăng trở về, đã hiểu rõ được, di tộc ở Bồng Lai, Phương Trượng đều là tôi tớ của dòng chính năm xưa.

Cho đến ngày nay, bọn họ lại dám tự cho mình là chính thống của Địa Cầu, miệt thị tất cả những người khác, lòng tin bành trướng đến cỡ nào?

"Ngươi cười cái gì, xem thường Bồng Lai ta sao?" Lão đạo sĩ đó trách mắng.

"Ta từng nghe nói, năm tháng dài đằng đẵng trước đó, các vùng Bồng Lai, Phương Trượng đều là nơi cư trú của một ít tôi tớ, hôm nay lại dám tự cho mình là chủ nhân của Địa Cầu, các ngươi muốn gì?"

"Ngươi lại có thân phận gì, dám nói hươu nói vượn như vậy!" Đạo sĩ lớn tuổi quát hỏi.

"Ta nhớ, hẳn là các ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của dòng chính chứ?” Sở Phong nói ra.

"Cái gì thuần huyết nhất mạch, lời nói vô căn cứ, ai có thể làm mưa làm gió trên đầu của Bồng Lai, những người tự cho là đúng đó đều chết sạch, bây giờ Bồng Lai mới là chính thống của Địa Cầu." Lão đạo sĩ trách mắng, đồng thời ra hiệu cho Điền Hoành, nhanh chóng xuất thủ, muốn bắt lấy Sở Phong.

Hai vị đạo sĩ kinh ngạc phát hiện, đối phương biết quá nhiều, loại người này nhất định phải bắt về, thẩm vấn một trận, hỏi thăm cho rõ.

"Ta hỏi lại một lần nữa, nếu chủ nhân ngày xưa xuất hiện trước mặt tộc đàn của các ngươi, các người sẽ làm như thế nào?” Sở Phong hỏi.

"Bắt hắn, mang về thẩm vấn, đây là một con cá lớn!" Lão đạo sĩ quyết tâm nói.

Sau đó lão ta ra tay trước, rút trường kiếm ra, giống như một đạo lôi quang nở rộ, đấm về phía Sở Phong, tốc độ thực sự quá nhanh.

Oanh!

Mặt khác, tên đạo sĩ trung niên đó cũng hành động, kiếm quang như kinh lôi, kèm theo tiếng nổ mạnh, phát ra khí tức khủng bố, đâm về giữa mi tâm của Sở Phong.

Quả nhiên là cao thủ, Sở Phong cảm thấy áp lực xưa nay chưa từng có, hai người này ít nhất cũng đã đột phá đạo gông xiềng thứ mười một!

Bây giờ Sở Phong đã hiểu rõ đến, Gia Tỏa cảnh chỉ cần đột phá mười hai đạo gông xiềng là đến đỉnh, tuy trong cơ thể vẫn còn những gông xiềng khác nhưng mà có tiếp tục xé rách cũng không tăng lên chiến lực.

Hai người này đột phá đạo gông xiềng thứ mười một, đã rất mạnh.

"Ừm, ngươi đã đột phá mười hai đạo!" Sở Phong rung động, tránh né ra ngoài, bởi vì lão đạo sĩ này còn mạnh hơn cả dự tính của hắn.

Bây giờ hắn đã đột phá chín đạo gông xiềng, có thể nghênh chiến đạo sĩ trung niên, nhưng là đối đầu lão đạo sĩ này cũng sẽ gặp phiền phức lớn.

Nếu như lão đạo sĩ tiến thêm một bước thì chính là Tiêu Dao cảnh!

Bình Luận (0)
Comment