Bên cạnh Vũ Văn Phong, thị nữ của hắn Bạch Thanh sắc mặt tái xanh, trên ngọc dung tràn đầy sương lạnh, ra lệnh cho sáu tên kỵ sĩ: "Còn không xuất thủ, bắt lấy hắn!"
"Bắt ta?" Sở Phong chế nhạo nói: "Ta luôn cảm thấy các người mà các người đem tới đều là hàng dởm, hai vị nhà nghiên cứu trận vực cường đại lại tự thiêu và tự bạo, quá buồn cười, bây giờ muốn chân chính đại chiến với ta, các ngươi càng thêm không được, nên nhớ, lĩnh vực mà ta am hiểu nhất là tiến hóa, chiến lực vô địch!"
Đám người nghe được, đều đang oán thầm, chỉ bằng một tên đột phá chín đạo gông xiềng như ngươi cũng không cảm thấy ngại nói mình mạnh mẽ nhất là tiến hóa và chiến lực?
"Giết!"
Một tên kỵ sĩ gào to, nhanh như điện mang vọt thẳng đi qua, trường đao trong tay bổ về phía Sở Phong, đao quang chói lọi, cắt đứt núi đá, cỏ cây đều vỡ nát.
Sở Phong đưa tay ra, tế ra ra một tấm cà sa, đỏ tươi óng ánh, khảm nạm kim tuyến, không chỉ có ngăn một đao đáng sợ này, hơn nữa còn dùng cà sa bọc ngược về phía hắn ta.
Cà sa này phát ra ánh sáng đỏ, còn có hoa văn hoàng kim, rất là bất phàm, lực phòng ngự kinh người, phá vỡ trường đao, còn có thể giam cầm người khác.
Đây là bí bảo mà Hồ Nhược Tiên tặng cho hắn, Sở Phong từng thí nghiệm thử uy năng của nó.
Trong chớp mắt, hắn đã bắt sống một tên kỵ sĩ, hắn không chút do dự, một cái tay khác cầm thanh đồng kiếm khí, trực tiếp xoay tròn lên, phù một tiếng, chặt đứt đầu của tên kỵ sĩ này, đâu lâu bay ra ngoài.
Biểu lộ của đám người cũng đọng lại, kết cục lại như vậy, mới vừa đối mặt thì một vị kỵ sĩ cường đại lại bị chặt đâu như thế, gọn gàng!
Lúc này Sở Phong khoác cà sa, nhưng miệng lại niệm một câu đạo hào: "Vô Lượng Thiên Tôn!"
Hắn nhìn về phía Bách Hóa Thánh Tử Vũ Văn Phong, nói "Đây chính là tùy tùng của ngươi, có tự bạo, có tự thiêu, còn có bị làm thành đồ ăn, thật sự là muôn hình muôn vẻ, loại người gì cũng có. Ừm, Tinh Không kỵ sĩ, đúng là cũng không tầm thường." Sở Phong rất không tử tế.
Chỗ sâu trong núi Lư, tất cả mọi người hoàn toàn tĩnh mịch, lại là loại kết quả này!
Thủ hạ dựa theo phương pháp bồi dưỡng Tinh Không kỵ sĩ cổ đại mà tiến hành bồi dưỡng thành, trải qua máu và lửa tẩy lễ, là bò ra từ trong đống người chết, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, kết quả lại bị người một kiếm bêu đầu, đầu người lăn ra ngoài rất xa.
Tóc dài bóng loáng như tơ lụa của Bách Hóa Thánh Tử không gió mà bay, trên khuôn mặt nhu hòa vẫn còn dáng tươi cười, nhưng lại nhiều hơn một loại ý lạnh, mà con ngươi của hắn ta cũng toát ra chùm sáng oánh oánh!
Hắn ta hơi chút nổi giận, đầu tiên là hai tên nhà nghiên cứu trận vực, sau đó lại là thiết kỵ mà hắn ta tự mình bồi dưỡng, từng người bị giết.
Hơn nữa, tên thổ dân đó còn lớn tiếng như vậy, ở trước mặt khiêu chiến, khiến cho hắn ta mất hết mặt mũi.
Bạch Thanh mặc một bộ quần áo mộc mạc, biểu lộ trên gương mặt tú mỹ ngưng lại, kết quả này khiến cho cô ta trở tay không kịp, thực sự quá đột ngột, một tên thiết kỵ bách chiến bất tử lại bị đánh giết như vậy?
Cô ta có mái tóc bạc dài ngang eo, dáng người cao gầy, khí chất không tồi, nhưng bây giờ gương mặt trắng nõn xuấ hiện thanh khí, sắc mặt rất khó coi, cô ta cảm thấy chuyện này khó có thể chịu đựng, mặt mũi mất sạch, hoàn toàn không thể xuống đài!
Chuyện này tương đương với tên thổ dân đó quạt cho bọn họ một bạt tay.
Trên ngọn núi, thác nước màu bạc chảy xuống, làm vô số bọt nước tung tóe, mây che sương mù quấn quanh, nở rộ hào quang, lúc thương tùng thúy bách lay động truyền ra từng đợt tiếng sóng.
Các phương yên tĩnh, không một người nói chuyện.
Lúc này, nếu như nói ai khó chịu nhất, đương nhiên là năm tên kỵ sĩ đang giằng co với Sở Phong, bọn họ cực kỳ hối hận, vừa rồi bọn họ nên cùng nhau xuất thủ mới đúng.
Khi đó, bọn họ bất động như núi, tự cao siêu phàm, trong lúc đồng bạn của mình xuất thủ, năm người bọn họ đều mang vẻ hân thưởng, chuẩn bị nhìn Sở Phong bị đánh giết.
Bởi vì, thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn, không cùng một cấp độ tiến hóa.
Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt thì có kết quả, là đồng bạn của bọn họ bị giết, hơn nữa còn là cái chết khuất nhục như vậy!
Bị Sở Phong bắt sống, sau đó một kiếm chém đầu, gọn gàng, hành động này giống như là một cái bạt tai quất mạnh vào trên mặt của bọn họ.
"Giết!"
Một tên kỵ sĩ người mặc áo giáp vọt lên, râu quai nón mọc kín cằm, ánh mắt hung ác, toàn thân đều bộc phát ánh sáng xanh, giống như là một con diều hâu kích thiên, hai tay của hắn ta cầm một thanh Thanh Kim Đại Kiếm cao ngang người của hắn ta, năng lượng trút xuống mãnh liệt như sóng lớn!
Vòng quanh thanh kiếm thô to nặng nề này là ánh sáng xanh cuồn cuộn, giống như lũ ống vỡ đê, hắn ta lấy khí thế một đi không trở lại chém thẳng tới Sở Phong!
Đây là một tên kỵ sĩ đột phá mười hai đạo gông xiềng, đã từng giết người đầy đồng, sát khí cực nặng.
Cùng lúc đó, bốn tên kỵ sĩ khác cũng động, tự mình cầm lên các loại trường kích, thiên mâu, cùng công kích lên người của Sở Phong, chỉ hận không thể lập tức một đòn tiêu diệt hắn.
Cùng một sai lầm, bọn họ không muốn tái phạm lần thứ hai, đồng bạn xuất thủ, đương nhiên bọn họ cũng sẽ toàn lực phối hợp, cùng nhau giết địch!
Nhưng mà, lần này lực phòng ngự của Sở Phong càng thêm kinh người, đơn giản khiến cho người ta trợn mắt hốc mồm, ở trên người hắn xuất hiện một bộ bộ giáp màu bạc, đây là Dương San tặng cho hắn.
Trước kia nó thuộc về thế tử của nhà họ Dương, Dương Tuyên, ngân quang trong vắt, lưu chuyển bí lực, bảo hộ từ trên xuống dưới của Sở Phong.
Cùng lúc đó, tấm cà sa kia phiêu khởi, giống như một mặt biển đỏ tươi, sóng dậy ầm ầm, trên dưới chập trùng, nghênh đón bốn tên kỵ sĩ ở sau lưng.
Các loại trường kích, thiên mâu của bốn người đó đều rơi vào trên cà sa, như sa vào đầm lầy, đồng thời bộ giáp màu bạc cũng đang phát sáng, âm vang rung động, hai kiện bí bảo này quá phi phàm.
Đồng thời, một tấm trắng rất nhỏ trên người của Sở Phong đã bay ra, phát ra ánh sáng chói lọi, đây là Hồ Nhược Tiên đưa cho hắn, vọt tới tên kỵ sĩ đang nhảy lên cao trước mặt, hai tay cầm đại kiếm chém thẳng đến đó.
Tia lửa tung tóe, tấm chắn nhỏ sáng loáng phóng đại, trực tiếp ngăn lại Thanh Kim Đại Kiếm cao cỡ một người, cũng hất nó lên cao!
Mấy món bí bảo này đều cực kỳ không đơn giản, tất cả đều thuộc về nhân vật cấp Thánh Tử, Thần Nữ, đương nhiên phi phàm, bây giờ được thể hiện ra trong chiến đấu.
Ông!
Sở Phong cầm thanh đồng kiếm khí trong tay, lần nữa xoay tròn mà lên, chém tới tên kỵ sĩ đang nhảy lên, từ trên cao lao xuống, đại kiếm của đối phương bị tấm chắn chấn khai, môn hộ mở rộng, phải nói là không chút phòng ngự đối với hắn.
Phốc!
Huyết quang tóe lên, hắn một kiếm quét ngang, đột nhiên chém đứt ngang lưng tên kỵ sĩ này, nửa thân trên và nửa thân dưới tách rời, phù phù hai, lần lượt rơi xuống đất.