Không hề nghi ngờ, chuyện nơi này sẽ truyền đến các tinh lộ, mặt mũi của y xem như không còn, bị các phương chế nhạo.
Một khi bị người khác khinh thường, địa vị thánh tử của y sẽ rớt xuống thê thảm. Thậm chí, về sau trong tinh lộ hậu phương của y, rất có thể sẽ có người ngo nghoe muốn động để thay vào.
Trận chiến này đối với y mà nói, ảnh hưởng xấu vô cùng.
“Nghịch loại!” Vũ Văn Phong cắn răng, đứng ngay biên giới không gian chồng chất. Mái tóc dài dựng thẳng, giống như thác nước màu đen đảo lưu.
Chưa bao giờ bị thống khổ như vậy. Y có cảm giác cả người như muốn đốt cháy, một ngọn lửa giận khiến y muốn nổ tung. Thất bại thảm hại như thế khiến y khó mà tiếp nhận được.
Đồng thời, y cũng hiểu hậu quả sẽ như thế nào.
Cho dù không phải y ra tay, nhưng thuộc hạ của y lại thất linh bát lạc. Tất cả sẽ được tính hết cho y.
Bên trong Lư Sơn, người các phương khó mà yên tĩnh. Bởi vì ai cũng sợ. Sở Phong, tên thổ dân, con trời chọn lại mạnh đến mức nằm ngoài dự liệu.
Sở Phong nhìn chung quanh không gian chồng chất, thấy Hoàng Thông lại không chút tổn hại, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tâm tư của Hoàng Thông mặt sư thân người này rất tinh tế, căn bản không đến gần khu vực nguy hiểm. Gã đã thành công trốn qua được một kiếp.
Hiện tại, gã đang cẩn thận đứng đằng sau những kỵ sĩ, khá chột dạ.
Gã bị hù sợ, thủ đoạn của Sở Phong khiến cho lông tóc của gã muốn dựng lên. Mẹ nó, quá nghịch thiên rồi. Một mình xử lý hơn phân nửa người của thánh tử. Mặc kệ là mưu lợi hay không, tất cả vẫn là thủ đoạn nghịch thiên. Quan trọng nhất là kết quả, con trời chọn trong đám thổ dân đã chiến thắng.
Điều này khiến cho gã phải run rẩy, sau lưng bốc lên khí lạnh, cảm thấy mình đã gây ra phiền phức lớn. Nếu được lựa chọn, gã thật không muốn lừa Sở Phong, quá nguy hiểm rồi.
Sở Phong nghiến răng nhìn chằm chằm Hoàng Thông. Tên khốn này không chết, khiến hắn cảm thấy không vui.
“Chó xồm, ta thề sẽ tìm sợi xây xích để xích cổ ngươi lại.” Sở Phong kêu to.
Hoàng Thông âm thầm nguyền rủa, nhưng không dám lên tiếng.
Bên cạnh Sở Phong, tấm lưới lớn năm màu phát sáng, trói lấy Bạch Thanh, khiến nàng ta khó mà động đậy.
“Nhận chủ đi.” Sở Phong không để ý đến Vũ Văn Phong đang giận dữ mắng mỏ. Hắn chẳng muốn nói chuyện với tên điên kia.
“Phì!” Bạch Thanh xấu hổ vô cùng nhưng cũng khinh thường. Mặc dù bị bắt sống, nàng ta vẫn không chịu cúi đầu.
“Nhận thua đi. Ngươi không muốn thực hiện lời hứa sao?” Sở Phong cười nhạt, cúi đầu nhìn nàng ta, ánh mắt lộ ra sát ý.
Cô gái này đã thành công vượt giới, đã từng nhảy múa trên ngọn núi trước kia, sau đó phụ trách dẫn Sở Phong vào vòng mai phục.
Nàng ta vốn là một tiến hóa giả cảnh giới Tiêu Dao, nhưng để tiến vào không gian Trái đất, nàng ta đã tự phế đạo hạnh. Bây giờ chỉ còn là xé rách mười hai đoạn gông xiềng.
Hơn nữa, nàng ta cũng không thuộc thành viên chiến đấu. Cho nên có thể đến nhưng không dám tiến vào quá sâu.
Bây giờ nàng ta bị Sở Phong bắt được, tình huống khá là không ổn.
“Muốn ta khuất phục, không có khả năng đâu.” Nàng ta liên tục cười lạnh, nghiêng đầu sang một bên.
“Buông nàng ta ra, chúng ta bàn điều kiện.” Bên trong không gian chồng chất, Vũ Văn Phong ngừng gào thét, nhìn chằm chằm Sở Phong.
Sở Phong vẫn chẳng thèm để ý đến y, bắt đầu vơ vét bí bảo từ bên trong ra bên ngoài. Đồ tốt trên người cô gái này đúng là không ít.
Đầu tiên là một cây dù, thân dù được làm từ xương màu vàng xanh, mặt dù là da thú không biết tên, rất bất phàm.
Rất đáng tiếc, trong cuộc chiến vừa rồi, binh khí có lực phòng ngự kinh người này đã bị hư hao. Nếu không nhờ cây dù này, nhất định nàng ta đã bị trận vực xoắn đứt cơ thể, chết ở nơi đó.
“Ngươi làm hư dù của ta rồi.” Sở Phong đau lòng ghê gớm, bất đắc dĩ buông bí bảo này xuống.
Người chung quanh không có lời gì để nói. Đó là dù của ngươi à? Có vẻ như… là đúng trong tình huống bây giờ.
Gương mặt xinh đẹp của Bạch Thanh trở nên khó coi. Đây đúng là một sự sỉ nhục.
Bên trong không gian chồng chất, lửa giận Vũ Văn Phong càng bừng bừng. Hơn mười người còn lại cũng như vậy. Ngay cả kỵ sĩ cường đại nhất mắt cũng đỏ bừng, hận không thể ăn thịt Sở Phong.
“Đèn hoàng kim này cũng bị hỏng rồi, toàn thân rạn nứt. Bí bảo của ta.” Sở Phong kêu lên.
Thánh nữ Yêu tộc Kỷ Huyên nhẹ giọng nói: “Cái tên này…” Nàng thật không biết phải đánh giá như thế nào. Khi nàng đề cập tên thổ dân đó đi theo nàng, hắn ngay cả nàng cũng muốn thu luôn.
“Ngươi… lấy tay ra.” Bạch Thanh phẫn nộ. Sở Phong lục soát trên người nàng ta, khó tránh khỏi không va chạm đến một số bộ phận, khiến nàng ta vừa hận vừa giận.
Hiện tại, nàng ta đang là tù nhân, bản thân cảm thấy rất biệt khuất và sỉ nhục.
“Ừm, bí bảo của ta. Rốt cuộc cũng có được một thứ còn tốt, không bị tổn hại.” Sở Phong vui mừng, trong tay cầm một sợi dây gai màu vàng nhạt. Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Lần nào hắn cũng bị tập kích bởi thứ này.
Đây là dây thừng Khổn Linh, nhằm vào tu sĩ Gông Xiềng thì hiệu quả rất tốt, một bó gom hết, địch thủ rất khó mà chạy thoát.
Nếu không phải lúc trước Sở Phong dựa vào Thái Dương Hỏa Tinh bên trong Kim Cương Trác để đối kháng, khi đó hắn đã bị Hàn Văn Trạch và Hoàng Vi Nguyệt bắt sống rồi.
“Chẳng lẽ nó được chế tạo hàng loạt? Thế lực khắp nơi đều có, nhưng đúng là không tệ.” Sở Phong khá hài lòng, sau đó cất vào.
Tiếp theo, hắn lại lấy một thanh trường mâu màu đỏ sậm, giống như bị nhuộm máu, rất khiếp người, đồng thời còn rất nặng. Đây là một binh khí hạng nặng không bị hao tổn.
Cuối cùng, hắn lấy được ba mũi tên, đều được rèn từ xương thú, nhìn rất bất phàm, mang theo sát khí đáng sợ. Nếu bắn ra sẽ rất kinh người.
Không có bí bảo nghịch thiên, nhưng Sở Phong lại rất hài lòng.
Hiện tại, binh khí siêu phàm không cách nào mang đến, rất khó vượt giới.
Về phần cà sa trên người hắn, nhất định có cổ quái. Bên trong nó có trận vực, đứt quãng, vẫn chưa quán thông triệt để, còn cần nhà nghiên cứu trận vực là hắn dùng thủ đoạn bản thân kích hoạt mới được.
Sinh linh bình thường căn bản không dùng được, được xem là tàn phẩm.
Không hề nghi ngờ, một số binh khí sử dụng sau khi vượt giới, có một số là trên người Bạch Thanh. Nàng ta giống như một kho bí bảo. Điều đáng tiếc là, có một số đã bị hủy đi.
Lúc này, Sở Phong mới quay sang nhìn Vũ Văn Phong bên trong không gian chồng chất: “Nói đến, trước sau ngươi cũng đã đưa ta một số bí bảo. Ta thật sự cảm ơn, Tán Tài Đồng Tử.”
Sau đó, hắn vừa cười vừa nói: “Từ nay về sau, hãy gọi ta là đại nhân Đa Bảo. Ừm, không được, tên này có điềm xấu, vậy thì gọi ta là thánh sư Đa Bảo.”
“Ta…” Vũ Văn Phong thiếu chút nữa tức điên. Y trở thành Tán Tài Đồng Tử hồi nào vậy? Đoán chừng cái tên này sẽ bị người hữu tâm truyền ra ngoài, và y sẽ trở thành trò cười.
“Tán Tài Đồng Tử, cái tên này đúng là chuẩn xác.” Thánh nữ Kỷ Huyên của Yêu tộc là người đầu tiên gật đầu, mang theo ý cười tán thành thuyết pháp đó.