“Hắc!” Thần tử Kê Lăng hắc một tiếng, biểu hiện sự thú vi.
Điều này lại càng khiến Vũ Văn Phong giận dữ hơn, nhìn chằm chằm hai người kia. Y biết, sau hôm nay, y chắc chắn sẽ bị người ta giễu cợt cả một khoảng thời gian rất dài.
Công chúa Lâm nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Phong, có một sự rúng động khó hiểu. Một tiến hóa giả bản thổ lại có thể giày vò một thánh tử thảm đến như thế, điều này quá mức siêu phàm rồi.
Nhất là nghĩ đến thủ đoạn trận vực của Sở Phong, nàng nhịn không được mà run lên. Ở độ tuổi này, hắn tuyệt đối được xem là người có tư chất ngút trời. Nàng biết, mình đã bỏ lỡ một số cơ hội.
Nàng than nhẹ. Nếu sớm biết, nàng ta sẽ ra sức lấy lòng, kết quả sẽ không giống như bây giờ. Đây chính là một con cá sấu đang nhanh chóng trưởng thành.
Sau một khắc, nàng cảm giác được sự thay đổi của thần tử Kê Lăng. Ánh mắt của hắn ta trở nên nóng bỏng, nhìn chằm chằm Sở Phong. Bất luận là người của hành tinh nào, tất cả đều rất tôn kính nhà nghiên cứu trận vực.
Nhất là người có tư chất ngút trời như vậy, ở vực ngoại cũng rất hiếm thấy, sẽ được các phương tranh đoạt thu làm đệ tử.
Cùng lúc, hậu nhân dòng chính Yêu Thánh là Kỷ Huyên cũng có biểu hiện khác thường. Nàng ta đã để mắt đến Sở Phong, rất coi trọng thủ đoạn trận vực của hắn, cho rằng chỉ cần cho hắn thời gian, hắn sẽ trở thành nhất đại tông sư.
Loại nhân vật như vậy rất đáng để lôi kéo.
Nên biết rằng, nhà nghiên cứu trận vực cấp bậc tông sư, địa vị được tôn sùng vô cùng. Các bên đều muốn lôi kéo, vương công quý công đều phải lễ kính, không dám đắc tội.
Kỷ Huyên cầm chén ngọc trong tay, rượu xanh mơn mởn tràn ngập mùi thơm. Nàng uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt lên trên bàn, tiếp theo vươn người đứng dậy, lập tức lộ ra tư thái thướt tha động lòng người. Nàng mỉm cười, khiến khung cảnh nơi đây trở nên tươi đẹp.
“Sở huynh, ngươi xem nghĩ lại một chút nhé. Ngươi đến thánh địa tộc Khổng Tước của chúng ta, ở đó sẽ cung cấp cho ngươi nguồn thư tịch trận vực phong phú, giúp cho tiền đồ của ngươi trở nên sáng chói.”
Nghe xong, các bên đều rúng động.
Mọi người xem ra, thánh nữ Yêu tộc đã bỏ xuống tư thái, nghiêm túc lôi kéo thổ dân.
Ngay cả đạo thống yêu thánh tuyệt đại cũng khao khát kỳ tài trận vực, lại càng khiến người ta có cảm giác áp bách.
“Ừm, Sở huynh, đến tộc của chúng ta thì như thế nào? Thiên Âm thần giáo sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của ngươi, ngươi có thể tùy ý đọc bất kỳ quyển thư tịch trận vực nào.” Thần tử Kê Lăng lên tiếng, nở nụ cười lôi kéo.
Tâm trạng của công chúa Lâm vô cùng phức tạp. Thần tử Thiên Âm mà nàng đầu nhập cũng đang lôi kéo Sở Phong.
Khổng Tước Vương, Cửu Mệnh Miêu Vương thì run sợ, có chút bất an.
Sắc mặt Vũ Văn Phong tái xanh, khó coi vô cùng. Y vừa mới mất hết mặt mũi, hai người kia đã bắt đầu đào góc tường, không thèm quan tâm đến cảm nhận của y, lôi kéo kẻ thù của y, lẽ nào lại như vậy chứ?
“Ta cảm thấy rất hứng thú.” Sở Phong một người cũng không từ chối. Hiện tại, hắn không muốn đắc tội với bất kỳ bên nào.Nếu có thể lấy được chỗ tốt từ trong tay bọn họ, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.
Tâm trạng Vũ Văn Phong hỏng bét. Nghịch loại trong mắt y đang mỉm cười hớn hở, trò chuyện vui vẻ với một thần tử và một thánh nữ, giống như muốn thông đồng cùng một chỗ.
Là những người đi trên tinh lộ, người nào mà chẳng phải là người nổi bật nhất tinh cầu đó. Thần tử Kê Lăng, còn có thánh nữ Yêu tộc Kỷ Huyên không hề để ý đến cảm nhận của y, khiến cho hai mắt của y trở nên âm lãnh.
Tác dụng phụ của việc chiến bại của y đã thể hiện ra. Lúc này chỉ mới là bắt đầu, những thần tử, thánh nữ khác đã bắt đầu khinh mạn, không coi y ra gì.
Về sau sẽ như thế nào? Khi thời đại thần tử, thánh tử chân chính tranh bá đến, nói không chừng y sẽ bị đào thải đầu tiên. Đây là định luật của kẻ yếu, là quả hồng mềm ai cũng muốn giẫm một cước.
Sau khi nghĩ đến đây, mặt Vũ Văn Phong trầm như nước, xoay người rời đi, đưa người của mình đến khu vực biên giới không gian chồng chất.
Sở Phong nhìn thấy, vội hô lên: “Tán Tài Đồng Tử xin dừng bước, mau để lại con chó sư tử lông vàng kia, đổi lấy cơ hội sống sót cho thị nữ của ngươi.”
Lúc này, Hoàng Thông bị hù đến hồn muốn bay ra ngoài, sắc mặt trắng bệch. Nếu bị giao ra, gã tuyệt đối sống không bằng chết, chi bằng tự sát ngay bây giờ luôn.
“Thánh tử, cứu mạng.” Sinh linh lập chí muốn trở thành thợ săn tinh tế, xưa nay không phải lúc nào cũng dùng cơ bắp. Loại người này luôn không có ranh giới cuối cùng. Hoàng Thông nước mắt tuôn rơi, cầu Vũ Văn Phong đừng giao gã ra.
“Bản tọa không phải là người không giữ chữ tín. Khi hợp tác, ta cũng đã hứa hẹn đảm bảo tính mạng của ngươi.” Vũ Văn Phong lạnh lùng nói, sau đó y đột nhiên quay người nhìn Sở Phong: “Thị nữ của ta, tặng cho ngươi.”
Nói xong, y cũng không quay đầu lại, trong nháy mắt biến mất.
“Chủ thượng.” Bạch Thanh gào thét, nước mắt rơi lã chã. Nàng ta thật sự rất sợ, rất thất vọng. Vũ Văn Phong đã trực tiếp vứt bỏ nàng ta.
“Chúng ta nói chuyện một chút đi, nói ra những gì mà ngươi biết.” Sở Phong mỉm cười nhìn nàng.
“Chẳng có gì đáng nói cả.” Bạch Thanh quay đầu chẳng thèm nhìn hắn, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Sở Phong uy hiếp: “Con vịt Bạch, ngươi đã bị vứt bỏ, không cần thiết phải như thế. Đừng ép ta ra tay bắt ngươi làm thịt vịt nướng. Ta biết phối phương Toàn Tụ Đức danh tiếng lâu năm đấy nhé.”
Bạch Thanh vô cùng xấu hổ và giận dữ. Nàng ta là thiên nga trắng chính tông, nhưng lúc nào cũng bị người này cố ý nói thành con vịt. Nàng ta lạnh giọng nói: “Ta và ngươi chẳng có gì để nói hết. Một khi ta chết đi, thánh tử sẽ báo thù cho ta, diệt cửu tộc của ngươi, khiến ngươi đau đến không muốn sống.”
Cô gái này rất cường ngạnh, có chút không sợ chết.
“Vậy thì ngươi lên đường đi.” Sở Phong lạnh lùng nói. Đối với người của Vũ Văn Phong, hắn cũng không cần phải hiểu hết, chỉ cần biết bọn họ là hậu duệ kỵ sĩ tinh không là được.
Đám người kia là hậu đại của đao phủ tàn nhẫn, vô nhân tính. Bây giờ muốn đi lại con đường của tổ tiên, đối với Sở Phong mà nói, chính là giết không tha, không có lựa chọn thứ hai.
Xoẹt!
Sở Phong cầm thanh kiếm khí thanh đồng trong tay, chém rụng một cánh tay nàng ta. Đây là cánh thiên nga, buộc nàng ta phải hiện ra nguyên hình.
Bạch Thanh thét lên. Nàng ta bị Sở Phong áp chế biến trở thành một con thiên nga trắng khổng lồ nhưng mất đi một cánh. Nàng ta oán độc nhìn Sở Phong.
“Đáng tiếc, cóc không có ở đây.” Sở Phong nghĩ đến con vật mà hắn cưỡi, thầm than. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga cũng là nói thật mà.
Sở Phong vốn muốn nướng nàng ta thành vịt nướng, ăn như gió cuốn, nhưng hắn phát hiện mình không ra tay được.
Không phải là đồng tình. Nhìn ánh mắt oán độc của nàng ta, hắn sẽ không thương hoa tiếc ngọc. Chủ yếu một khắc trước mắt nàng ta vẫn còn là hình người, chẳng có gì khác biệt với người cả.
Một khắc sau, hắn lại ăn hết nàng ta, đúng là hết nói nổi.