Sở Phong cảm thấy cứ để cho nàng ta hóa thành bản thể, ở đây nuôi thả hai ngày, để nàng ta trở nên giống động vật hơn, nói không chừng khi đó bóng ma tâm lý sẽ không còn, nhưng hắn phải lập tức rời khỏi núi Long Hổ, không còn tâm trạng làm mấy chuyện này.
Phốc!
Cuối cùng, Sở Phong cho nàng ta một kiếm thống khoái, chém đứt đầu nàng ta, sau đó không để ý đến nữa.
Trận chiến này triệt để hạ màn. Bất luận là Kỷ Huyên, Kê Lăng hay là những người khác, người của các phương đều rúng động. Thánh tử Vũ Văn Phong đến từ tinh không đại bại, điều này đã phá vỡ quan niệm của rất nhiều người.
Không hề nghi ngờ, ảnh hưởng của trận chiến này rất lớn.
Một thổ dân bản địa dựa vào thực lực bản thân, đánh cho một nhân vật cấp bậc thánh tử mình đầy bụi đất, không thể không trốn vào chỗ sâu bên trong không gian chồng chất, không còn mặt mũi gặp người. Điều này đã biến thành một cơn bão táp.
Giai đoạn hiện tại, ai đối mặt với vị thổ dân con trời chọn này đều phải ước lượng một phen. Nếu là địch, rất có thể sẽ trở thành Vũ Văn Phong thứ hai.
Nhất là, mọi người đều nghĩ đến hắn đã từng ra tay trắng trợn trước đây ở Lao Sơn, đánh đuổi hoàng tử của một hoàng triều tiến hóa phải chạy đi.
Trước kia có lời đồn, sở dĩ hoàng tử Đại Tề Tề Vũ rút đi là vì có người khác ra tay. Mọi người cũng không hoàn toàn cho rằng là do Sở Phong gây nên.
Hiện tại xem ra, hắn đúng là có thủ đoạn và thực lực đó.
Sở Phong rời bước, không ngừng bố trí, toàn diện cải tiến trận vực bên ngoài không gian chồng chất mà Vũ Văn Phong đã đi, từng bước kích hoạt.
Hắn tin rằng, người bên trong tinh lộ này muốn ra ngoài, cái giá phải trả còn cao hơn so với lúc trước.
Trận vực chủ phong danh sơn rất khó đụng vào, nhưng hắn có thể khống chế vết tích thượng cổ ở đây, thậm chí là sửa đổi.
Thần tử Kê Lăng, thánh nữ Yêu tộc Kỷ Huyên tận mắt nhìn thấy, đều hít một hơi khí lạnh. Sở Phong đúng là hung ác, muốn phá hỏng đường của Vũ Văn Phong.
Trong giai đoạn trước mắt, thần tử, thánh nữ các phương đều phải nghiêm túc đối mặt với tên thổ dân con trời chọn này. Một khi đắc tội hắn, muốn vượt giới sẽ rất khó.
Còn không thấy kết cục của Vũ Văn Phong và vị hoàng tử Lao Sơn kia sao?
Một mạch nước ngầm, một luồng gió lớn đang nổi lên. Sở Phong trở thành người mà thánh tử phải cân nhắc, ai cũng không dám tùy tiện đắc tội.
Thậm chí các phương còn muốn lôi kéo hắn. Thiên phú trận vực của hắn đúng là có chút nghịch thiên.
Sở Phong rời đi. Đám hàng lâm giả Lư Sơn run rẩy, kính sợ hắn vô cùng, nhanh chóng nhường đường.
Bên ngoài không gian, Dương Tuyên, Hồ Khuynh Thành, Tình Lam đều có cảm xúc chập chùng, bị thủ đoạn của Sở Phong làm cho kinh hãi không nhẹ.
Việc đã đến nước này, Dương Tuyên hoài nghi con trời chọn mà y trong lúc vô tình tạo ra là có thật. Sở Phong quá lợi hại.
Nhưng Tình Lam lại lắc đầu, nói: “Trước đây, ta cảm thấy hơn phân nửa hắn chính là con trời chọn, không phải là người mà các người có thể giơ chân đá. Nhưng bây giờ ta lại không tin tưởng. Ta hoài nghi hắn chỉ là nghĩa tử. Hắn tồn tại là vì che giấu chân tử, bảo vệ con trời chọn thật sự.”
Quan điểm này của hắn ta rất mới lạ, nhưng lại liên quan đến một đoạn ghi chép trong sử sách. Nhớ đến chuyện xưa đó, Dương Tuyên và Hồ Khuynh Thành đều hít một hơi khí lạnh.
Đúng vậy. Chuyện này phát sinh trong thời cổ đại không chỉ một lần. Nghĩa tử sẽ làm nhiễu loạn tầm mắt của mọi người. Khi chân tử xuất hiện trên đời, phong vân thiên hạ nổi lên, tập hợp tất cả tài nguyên tạo hóa vào một người, thế quật khởi vô cùng mãnh liệt, khiến người ta kinh hãi, căn bản không thể ngăn cản.
Phàm là thời đại nghĩa tử, nhất định sẽ rất khủng bố. Bởi vì thời đại đó chân tử sẽ bộc phát quang mang rúng động cả một thời đại.
“Điều này… không có khả năng.” Lông tóc Dương Tuyên dựng đứng.
Hắn nghĩ đến thời huy hoàng của tinh cầu này, đã từng xếp hạng thứ mười một. Nó đã yên tĩnh vô số tuế nguyệt. Bây giờ bắt đầu khôi phục, tất nhiên sẽ tạo ra một đại thế thiên băng địa liệt.
Thần tử, thánh nữ các phương chạy đến chỗ này, không phải muốn mượn dòng lũ đại thế này sao? Ở đây tu luyện một năm, có thể bằng mười năm trăm năm ở những vực khác.
“Tuyệt đối là nghĩa tử.” Hồ Khuynh Thành cũng đưa ra phán đoán như vậy.
Thậm chí, bọn họ còn thăm dò được, Sở Phong chính là một nghĩa tử ở ngoài ánh sáng, dùng để thu hút ánh mắt mọi người.
Nhất thời, bọn họ run rẩy. Nếu chân tử xuất hiện, lúc đó sẽ kinh khủng đến cỡ nào?
“Ừm, tục truyền, trên Trái đất có một tháp năng lượng hỗn độn, là truyền thừa vô thượng, ngay cả mười tinh cầu hàng đầu cũng phải ngấp nghé nhưng đã hoàn toàn biến mất. Hơn phân nửa là chuẩn bị cho chân tử. Tạo nghệ trận vực của Sở Phong vô cùng kinh người. Trước mắt xem ra, đúng là bảo vệ cho chân tử.”
“Đúng là có thuyết pháp này. Nhà nghiên cứu trận vực không cách nào kế thừa đạo thống đó được, chỉ có thể phục vụ.”
Dương Tuyên và Tình Lam đang bàn về một đề tài cấm kỵ. Đó là chuyện mà bọn họ nghe được lõm bõm khi tổ tiên thánh nhân bọn họ bàn tán.
“Nếu thật sự như vậy, chân tử đúng là đang ở trong bóng tối.” Hồ Khuynh Thành căng thẳng nói.
Vẻ mặt của cả ba đều rất nghiêm túc. Bọn họ cảm thấy, thần tử, thánh nữ hơn phân nửa sẽ không chiếm được chút tiện nghi nào, vô duyên với tháp năng lượng hỗn độn.
Lư Sơn, Sở Phong bước ra ngoài.
“Chị vợ, cảm ơn, cà sa này của chị xem như không tệ. Có gì ta sẽ đi thăm em gái chị.”
Sở Phong ngửa đầu nhìn hư không, nghiêm túc nói. Y cảm thấy cô gái kia đang không ngừng thăm dò hắn.
Ngoài không gian, ba người im bặt. Sắc mặt Hồ Khuynh Thành đen lại. Nói thật nàng ta rất đau lòng. Tấm cà sa kia là bí bảo không tầm thường.
“Đại cửu ca, kiếm khí thanh đồng của ngươi quá tệ rồi. Ngoại trừ kiên cố và rắn chắc ra, trước mắt chẳng làm nên tích sự gì.” Sở Phong nói xong, sắc mặt Dương Tuyên lại càng trở nên khó coi.
Sau đó, bên trong Lư Sơn, mọi người nhìn thấy một thần quang từ trên trời giáng xuống Sở Phong, nhưng hắn cứ bình chân như vại, ngân nga bài hát bước ra ngoài.
Đừng nói những người khác, ngay cả thần tử Kê Lăng, thánh nữ Yêu tộc Kỷ Huyên cũng phải trợn mắt, còn công chúa Lâm thì trong lòng phát run.
Mọi người lại càng tin tưởng, đây nhất định là con trời chọn.
Nhất là nhìn Sở Phong như vậy, quá bình tĩnh, giống như tập mãi thành quen, hoàn toàn không để ý đến dị tượng.
Vực ngoại, Dương Tuyên và Hồ Khuynh Thành vô cùng xấu hổ, rốt cuộc dừng tay. Bọn họ đã phá giới rồi.
Cách đó không xa, Tình Lam cảnh cáo bọn họ: “Nếu để người ta biết, ba người chúng ta sẽ rất thảm. Các người chẳng thay đổi được gì đâu, lại còn nhiễu loạn phán đoán của thần tử, thánh nữ các tinh lộ.”
Lúc này, khắp cả người Dương Tuyên phát lạnh, có chút không tin: “Bây giờ ta còn run rẩy đây. Các người nói có phải ta đã bị ý chí của tinh cầu này ảnh hưởng hay không, cho nên mới làm ra những hành động đó? Hết thảy cũng chỉ vì muốn đẩy ra tên nghĩa tử kia.”
“Có khả năng, ta… muốn rời khỏi nơi này.”