Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 879 - Chương 895: Thánh Nhân Đến (1)

Thánh Khư Chương 895: Thánh nhân đến (1)

Sở Phong bước ra khỏi Lao Sơn, sau đó khống chế bè trúc xanh biếc. Vừa mới chuẩn bị lên đường, đằng trước đã truyền đến tiếng hò hét.

“Sở Phong, để ta xem ngươi trốn đi đâu. Trần Thịnh ở đây.”

Chân trời xuất hiện một chiến thuyền. Thiếu chủ Trần gia Bồng Lai xuất hiện. Bên cạnh hắn ta là một số cao thủ, người nào cũng đằng đằng sát khí.

Gần Lư Sơn, biểu hiện của một đám hàng lâm giả cổ quái. Sở ma vương vừa mới đại phát thần uy, đã có người tìm đến cửa?

Sau đó, bọn họ nghĩ đến cái gì. Chuyện vừa rồi phát sinh trong núi còn chưa truyền ra ngoài. Cho nên tên xui xẻo Trần gia này mới không biết. Hắn ta đúng là chán sống.

“Haha, Sở Phong, ngươi trốn à.” Trần Thịnh cười to. Hắn ta dẫn người ngăn ở đây chính là muốn chặn giết Sở Phong.

Bởi vì, cách đây không lâu hắn ta nhận được tin tức Sở Phong đến Lư Sơn, hắn ta vội vàng triệu tập nhân mã đích thân đến bắt.

“Thiếu chủ mau trốn đi.” Lúc này, một con cầm vương lo lắng thét to. Nó bay ngang qua đầu Sở Phong lao ra khỏi Lư Sơn, ngăn lại Trần Thịnh.

“Sao?” Trần Thịnh không hiểu.

“Sở Phong nghịch thiên. Hắn một mình đánh bại thuộc hạ của một vị thánh tử ở Lư Sơn, máu chảy thành sông, mau trốn đi.”

“Cái gì?” Trần Thịnh nghe xong, cơ thể lay động. Kết quả này khiến hắn ta khó mà tiếp nhận, nhưng hắn ta vẫn quả quyết, quát lớn: “Trốn, trốn mau.”

Lúc này, ánh mắt Sở Phong lạnh lẽo, bắt đầu đánh giết từ đằng xa. Đôi cánh năng lượng mở ra phía sau, nhanh như điện chớp lao đến.

Thuyền lớn điên cuồng đào vong, vạch phá thiên vũ.

Tất cả mọi người đều im lặng. Sau khi thiếu chủ Trần gia khí thế hùng hổ biết được tình huống, lại trở nên chật vật như thế, bắt đầu đào vong.

“Chạy nhanh đi. Mau tranh thủ thời gian tiến hành nhảy vọt hư không, trở lại hải vực Bồng Lai.” Thiếu chủ Trần Thịnh vừa sợ hãi vừa kêu to.

“Thuyền đã bị phá rồi, chưa chắc có thể thành công. Nó mới được lấy ra từ di tích, vẫn còn rất nhiều vấn đề.” Một người trên chiến thuyền hô to.

“Không quản được nhiều như vậy đâu, nhanh lên.” Trần Thịnh tức giận nói.

Ông.

Cuối cùng, hư không run rẩy, toàn bộ chiến thuyền trở nên mơ hồ, chuẩn bị biến mất ở khu vực mông lung. Ở đó giống như vũng bùn, lại giống như môn hộ.

Sở Phong giận dữ. Mắt thấy sắp đuổi kịp, cuối cùng chiến thuyền kia lại sắp biến mất.

Hắn không một chút nghĩ ngợi, lấy ra một thanh cốt tiễn, là một trong ba cây lấy từ trên người Bạch Thanh, đặt lên cung Đại Lôi Âm, nhanh chóng bắn ra, nhắm trúng Trần Thịnh.

Phốc!

Một luồng quang mang nở rộ. Trần Thịnh kêu thảm. Hắn ta cố gắng tránh né, nhưng cuối cùng một cánh tay vẫn nổ tung, hóa thành huyết vụ, đồng thời trên thuyền còn xuất hiện một lỗ thủng lớn.

Chỗ đó rung chuyển một chút, sau đó chiến thuyền biến mất.

Khắp nơi đều yên tĩnh. Sở ma vương quá hung tàn, khiến tất cả đều kinh ngạc đến ngây người. Ngay cả thiếu chủ Trần gia Bồng Lai nói bắn liền bắn. Quá cường thế rồi! Hiện tại ai có thể ngăn được hắn chứ?

Nhưng cũng có người âm thầm cười lạnh.

“Sắp nhìn thấy hắn bước lên lầu, tham gia tân yến khách, nhưng lầu sắp sập rồi.”

“Hắn càng rực rỡ, nhưng đó lại là điềm báo của cực suy.”

Một số người mang theo ác ý, sắc mặt lạnh lẽo suy nghĩ trong lòng.

Nhưng rất nhiều người đều đang thán phục, nhất trí cho rằng Đại ma vương Sở Phong chính thức quật khởi. Trong thời gian ngắn không ai có thể rung chuyển được địa vị của hắn, một đường hát vang.

Tin tức truyền ra ngoài, thế lực các phương đều chấn động.

“Đánh bại người của một thánh tử? Rốt cuộc Sở ma vương đã vươn trảo của mình ra người ngoài hành tinh rồi.”

“Cái tên Sở Phong này…”

Một số người bình thường, một số tài phiệt, một số tiến hóa giả quen biết tiến hành đánh giá.

Sở Phong không hề quan tâm những thứ này. Hắn đã đến gần núi Long Hổ.

“Cuối cùng Sở lão đại cũng đã vươn “bàn tay tội ác” của mình đến đám sinh linh vực ngoại đang vênh váo, đắc ý. Ngay cả thánh tử cũng bị tàn phá, tức muốn bể phổi.” Thiên Lý Nhãn Đỗ Hoài Cẩn nói.

“Từ đó về sau, thiên hạ vực ngoại không ai không biết Sở ma vương?”

Âu Dương Thanh và Diệp Khinh Nhu thầm cảm khái. Sau khi quen biết Sở Phong, hắn không ngừng “tra tấn” tinh thần của mọi người. Chiến tích lần lượt xuất hiện, lần sau dọa người hơn lần trước.

Thiên hạ đều đang đồn chuyện này, phong ba gió lớn. Sở Phong một mình giết người của thánh tử, long trời lở đất, khiến tiến hóa giả Đông Tây đều phải nghẹn họng nhìn trân trối.

Ngay cả bên trong đại dương cũng giống như vậy. Các bộ Hải tộc nghe xong thì trợn mắt há mồm.

Nghe xong, lão Long Vương Nam Hải lập tức buông lời thề rằng nhất định phải có được quả Hóa Long.

Thiên hạ rúng động. Sở ma vương muốn nghịch thiên sao? Tất cả mọi người đều bị chấn kinh thật lớn.

Về phần các tinh lộ trên các danh sơn, thần tử, thánh nữ nghe xong đều thất thần, thời gian rất lâu vẫn không nói gì.

“A…” Mặt biển tiên đảo Bồng Lai, một chiến thuyền bị tàn phá trôi nổi. Trần Thịnh thét dài, tràn ngập biệt khuất và không cam lòng.

Chuyện hôm nay, hắn ta từ đầu đến cuối đều trở thành một câu chuyện cười. Không cần nghĩ nhiều, hắn ta sẽ trở thành trò cười cho mọi người lúc trà dư tửu hậu.

Hắn ta không phải nhân vật phản diện như Vũ Văn Phong, còn lâu mới thảm liệt như y. Nhưng luận ảnh hưởng xấu, tuyệt đối không thua kém.

Hôm nay, hắn ta bừng bừng khí thế mà đi, kết quả sau khi nghe được chiến tích đáng sợ kia của Sở Phong, lại hốt hoảng chạy trốn, bị Sở ma vương cường thế bắn nát một cánh tay, khiến cho hắn ta giống như chó nhà có tang đào vong.

Hắn ta tin rằng, trong mắt người khác, hắn ta gieo gió gặt bão, chạy đến chịu chết, trông rất buồn cười.

“Cái gì là con trời chọn. Đó chính là một câu chuyện buồn cười nhất. Dựa vào Bồng Lai của ta, vốn đủ để giết một con rệp như hắn, nhưng lại không xuất ra được cao thủ. Ai có thể nói cho ta biết, bây giờ nên xử lý hắn như thế nào?” Trần Thịnh gầm nhẹ, âm thanh rét lạnh vô cùng.

Một vị lão giả an ủi: “Thiếu chủ không nên kích động, bây giờ thiên địa chỉ mới khôi phục lại, kém xa để bí cảnh mở ra. Thúc bá của ngài và các danh túc tiền bối cổ lão vẫn chưa cách nào thoát khốn, tất nhiên không thể hiển hóa thần tích trong nhân thế được.”

Một lão ẩu cũng lên tiếng: “Trên thực tế, qua một khoảng thời gian nữa, mấy vị huynh đệ tỷ muội của ngài có thể sẽ ra khỏi bí cảnh, giúp ngài báo thù.”

Nghe đến mấy huynh đệ tỷ muội của mình, sắc mặt Trần Thịnh lại càng âm trầm, vỗ cánh tay cụt: “Phương pháp hô hấp Âm Dương, ta đã nghịch chuyển âm dương, khiến bản thân tàn phế. Bọn họ thì tốt rồi, người nào cũng ổn, ngay cả tiểu đệ cũng mạnh hơn ta cả một đoạn.”

Lão giả nói: “Thiếu chủ đừng nóng vội. Phương pháp hô hấp Âm Dương không được hoàn chỉnh, còn thiếu không ít. Nó là một trong những phương pháp hô hấp mạnh nhất trên Trái đất ngày xưa. Bản của ngài chưa hoàn chỉnh, đã muốn nghịch chuyển âm dương. Muốn dựa vào cái này mà siêu thoát, khẳng định sẽ rất hung hiểm. Nhưng ngài có khí phách, chờ sau khi dưỡng sức khỏe cho tốt, thành tựu ngày sau có lẽ bất khả hạn lượng.”

Bình Luận (0)
Comment