“Cánh tay cũng mất rồi, trở thành phế nhân, còn nói gì đến tương lai.” Hai mắt Trần Thịnh trở nên hung ác. Nói là nói như vậy, nhưng hắn ta không hề tuyệt vọng và uể oải.
“Trái đất sắp thức tỉnh. Rất nhiều loại thuốc chuẩn bị xuất hiện. Muốn cánh tay gãy tái sinh lại cũng không khó. Thậm chí trong chỗ sâu bí cảnh Bồng Lai chúng ta cũng có dị quả này.”
“Bây giờ ta đã có tâm ma, không muốn để tên Sở Phong kia sống sót, hy vọng hắn chết ngay lập tức. Năm đó Bồng Lai còn lại động phủ, hang đá nào, ta đều muốn khai quật hết, lấy ra trọng khí oanh sát hắn.”
“Thiếu chủ, cái này… Nghĩ lại, những chỗ đó quá nguy hiểm. Chúng ta mà đi, khả năng sẽ phải chết.”
“Ta mặc kệ, cứ giết Sở Phong đã. Ngoài ra, ta thấy phương pháp hô hấp của hắn rất cổ quái, có lẽ có lai lịch to lớn. Ta muốn có được nó. Từ giờ trở đi, các người hãy thu thập tin tức cho ta, tìm hiểu tất cả điểm đặc biệt của phương pháp hô hấp đó. Ta muốn chứng minh nó.” Gương mặt Trần Thịnh trở nên âm lãnh, trái tim giống như bị mãnh thú nhấm nuốt. Hắn ta không chờ đợi được.
Thiên hạ các nơi ồn ào. Trong lúc thế gian đang kinh ngạc, Sở Phong bước vào núi Long Hổ.
Đằng xa là tổ đình Đạo giáo, nguy nga mà bàng bạc.
Núi Long Hổ, thổ chất đặc biệt, đất có màu đỏ giống như thuốc.
Ở thời cổ đại, toàn bộ vùng núi luôn có ráng mây như ánh lửa lượn lờ, nghe đồn là dùng để luyện đan.
Ở trong núi sâu, tương truyền có một ngôi thành thần kỳ, được gọi là đô thành Đạo giáo. Nhiều niên đại trước kia, rất nhiều đạo thống bên trong tinh không, chư thiên tinh vực đến triều thánh.
Nhưng hết thảy đều giống như phù dung sớm nở tối tàn.
Khi đến núi Long Hổ, cảm nhận của Sở Phong lại càng thêm khác biệt.
Vùng núi này không đẹp bằng núi Nhạn Đãng, cũng không mỹ lệ bằng núi Hoàng Sơn, nhưng khí tượng siêu phàm, ẩn chứa đạo vận Tiên gia. Bây giờ năng lượng đặc biệt tiên vụ dày đặc, tràn ngập trong núi.
Địa thế núi Long Hổ siêu phàm, hiện tại sương khói lượn lờ trên các ngọn núi, mùi thuốc xông vào mũi.
Núi có rất nhiều ngọn, nhưng chủ phong lại đặc biệt nhất. Năm đó, khi yêu nữ xuất hiện trên đời, vùng đất luyện yêu này đã trở nên kinh thiên động địa, rúng động lòng người.
Hiện tại, giữa sườn núi chủ phong xuất hiện một cung điện, dùng động trụ chống đỡ, dùng ngọc thạch đúc tường, dùng đồng ngói được móc ra từ phế tích núi Long Hổ để lợp, trở thành chỗ ở của cô gái thần bí kia.
“Người kia dừng bước.”
Một con hỉ thước lên tiếng, đứng trên một gốc cây tùng ngoài điện, cảnh cáo Sở Phong.
“Ta muốn gặp chủ nhân ở đây.” Sở Phong nói.
Quy mô của điện Đồng Ngói không nhỏ. Nhìn ra được cô gái thần bí kia cũng không muốn oan uổng mình. Ở chỗ này hẳn là rất dễ chịu, thoải mái.
Bây giờ trên núi tiên vụ lượn lờ, còn có xích hà khuấy động. Khí tượng nơi này phi phàm, giống như tiên phủ.
“Chủ nhân không có ở đây.” Hỉ thước đáp lại.
Lúc này, trong rừng tùng gần điện Đồng Ngói, một con mèo rừng bước ra, bước chân ưu nhã nhìn Sở Phong, sau đó do dự nói: “Ngươi là Sở Phong? Chủ nhân có nói, nếu ngươi đến thì bảo ngươi về. Ngài ấy đang đi giải sầu trong tinh lộ, tìm kiếm thăm hỏi bạn bè cũ.”
Sở Phong nghe xong, phát mộng ngay tại chỗ. Đây là tình huống nào vậy?
Người kia có thể tùy tiện đặt chân lên tinh không? Chạy ra ngoài vũ trụ để giải sầu, quá kinh khủng đi.
Nhưng hắn luôn cảm thấy có chút khuếch trương. Từ khi gặp yêu nữ đó, hoặc có thể nói là thần nữ, từ đầu đến cuối hắn đều cảm thấy chóng mặt. Cô gái này dường như rất biết nói khoác.
Nếu nàng ta có được năng lực to lớn như thế, vì sao năm xưa lại bị người ta nhốt ở núi Long Hổ?
Mặc dù tháp năng lượng mặt trăng có nói cô gái này thiên tư siêu tuyệt, nhưng không nói tu vi của nàng ta như thế nào.
Thậm chí Sở Phong hoài nghi, cô gái này không phải là nữ.
“Nàng ta nói như vậy sao?” Lúc này, Sở Phong thả ra lực tinh thần, áp chế hai dị loại.
Hắn nhìn ra được, hai con dị loại này cũng chỉ vừa mới thành vương mà thôi. Nếu là thuộc hạ của cô gái kia, đúng là không hiểu nổi. Nàng ta tùy ý thu nhận một chim một thú.
“A, Sở ma vương đừng giết ta.” Hỉ thước kêu lên, vô cùng kinh hoảng.
Người có tên, cây có bóng. Nó thân là tiến hóa giả bản thổ, cho nên biết Sở Phong. Nó rất sợ hắn, sự bình tĩnh vừa rồi đã biến mất.
Con mèo rừng xoẹt một tiếng đã nhảy lên cao, lên đến đỉnh điện Đồng Ngói. Đầu tiên là ngoài mạnh trong yếu, sau đó run sợ trong lòng, cuối cùng triệt để khuất phục, nhanh chóng cung khai.
“Chủ nhân nói, nếu không lừa được ngươi coi như xong.” Mèo rừng chột dạ nói.
Chuyện gì vậy? Mặt Sở Phong xạm lại, cảm giác bên trong có vấn đề lớn. Cô gái kia có phải thánh đại lừa gạt không?
“Rốt cuộc thì nàng ta đi đâu?” Sở Phong quát hỏi.
“Chắc là còn trên Trái đất, chạy đi tìm cơ duyên.” Mèo rừng nhỏ giọng nói, càng lúc càng không có sức.
“Ma nữ lừa đảo. Nàng ta căn bản không phải người của gia tộc đó, mà chỉ là trùng hợp biết được chuyện năm đó mà thôi, sau đó gán hết lên người mình.”
Sở Phong càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này. Nếu thật sự là thiên kim tiểu thư còn lại của gia tộc vô thượng thời kỳ trái đất còn huy hoàng, trải qua rất nhiều năm tháng, trải qua sinh ly tử biệt, thân nhân chết đi, vị hôn phu phản bội, tại sao nàng ta vẫn còn tính cách như con nít, lúc nào cũng hi hi ha ha như thế?
“Rốt cuộc nàng ta ở đâu? Nàng ta đang muốn tìm cái gì?”
Con mèo rừng bị hù đến phát khóc, bắp chân bị chuột rút, nhanh chóng lên tiếng.
“Nàng ta có khả năng đến quê hương của vạn thần, muốn tìm lại tổ căn bàn đào, muốn hái quả bàn đào bất tử, dường như muốn cứu sống một người bị chôn dưới núi Long Hổ.”
Sở Phong hãi hùng. Đây là sự thật sao?
Hiện tại xem ra, cô gái này quả nhiên có cái gì đó quái lạ. Nơi này còn những người khác chờ nàng ta cứu sống. Là ai thế?
Hắn liếc con mèo rừng, cũng không dọa nó nữa, mà đe dọa chung. Con hỉ thước lại càng không chịu nổi, từ trên cây rơi xuống run lẩy bẩy.
Không hề nghi ngờ, cô gái kia tùy tiện thu hai con dị loại giữ nhà, căn bản cũng chẳng bồi dưỡng chúng.
Quê hương của vạn thần nằm ở chỗ sâu nhất trong Côn Luân, bây giờ còn chưa mở ra. Cô gái kia dám đến đó, nói rõ nàng ta có thực lực bất phàm, khẳng định mạnh hơn Sở Phong rất nhiều.
Hắn suy nghĩ lại, cũng không đi nữa, quyết định chờ ở núi Long Hổ.
Hắn đang suy nghĩ tìm kiếm chỗ này, xem có thể tìm được người cần cứu sống đó không.
Sở Phong ở đây chờ hai ngày, không ngừng tìm kiếm trong núi, nhưng không tìm được đầu mối người đã chết đó.
Ngược lại, hắn càng lúc càng nghiêm túc. Núi Long Hổ còn kinh khủng hơn hắn đã tưởng tượng. Tạo nghệ trận vực của hắn tăng vọt, nhưng không thể leo lên đỉnh ngọn chủ phong cao nhất.
Cách một khoảng cách, hắn nhìn thấy một thi thể, huyết dịch đỏ tươi, nằm trên trên đỉnh núi, còn có một cây cầu đứt gãy thành vài đoạn, là cách để đến gần thi thể.
Ngoài ra, hắn còn chứng kiến một cảnh tượng kinh người hơn. Một tiên đô hoàn toàn mông lung, như ẩn như hiện, chiếu rọi vùng núi.