“Có đô thành Đạo gia sao?” Sở Phong rúng động.
Nhưng hắn tin rằng địa phương chân thực nhất định rất khủng bố, còn cách rất xa. Đây chỉ là chiếu rọi mà thôi.
Đồng thời, Sở Phong ở nhìn thấy mấy tinh lộ ở sâu bên trong núi Long Hổ, có không ít người và sinh vật bên trong không gian chồng chất, cũng không thiếu nhân vật cấp thần tử ẩn hiện.
Hắn cũng không để ý đến, bởi vì hắn không có tâm trạng đó.
Mấy ngày sau, núi Long Hổ rất bình an., Những khu vực khác của Trái đất cũng dần dần trở nên yên tĩnh. Phong ba Sở Phong tạo ra vẫn còn, nhưng không còn khiến các nơi kinh hãi như trước.
Lúc này, vực ngoại lại phát sinh biến cố kinh thiên.
Hạm đội khổng lồ rời khỏi Hải Vương tinh, Hỏa tinh, đang tiến gần đến Trái đất.
Càng đáng sợ hơn chính là, sâu trong tinh không, khí tức chiến thú kinh khủng tràn ngập, thụy quang bốc lên, chỉ muốn áp chế tinh đấu chư thiên.
Một liễn xa chậm rãi bay đến, tản ra uy áp mênh mông khó lường, khiến tinh không và những chiến hạm kia phải run sợ, như lục bình không rễ trong biển rộng.
Tiếp theo, một con đường ánh sáng từ sâu trong tinh không trải ra, tiến vào Thái Dương Hệ.
Một con chiến thú kéo liễn xa, chậm rãi chuyển động, giẫm lên con đường ánh sáng, chỉnh thể tràn ngập một luồng khí tức mạnh mẽ.
Nhất thời, tinh không vĩnh tịch, nhật nguyệt ảm đạm.
Bên ngoài không gian Trái đất, ba người Dương Tuyên rúng động, sau đó run lẩy bẩy, toàn thân co rút, nhịn không được muốn bái lạy.
“Có… thánh nhân đến gần, muốn ra tay ở đây.” Răng của họ va lập cập, giọng nói phát run.
Đó là một con thanh lang, thể trạng cường tráng, miệng rộng đầy răng nanh, giẫm trên con đường ánh sáng kéo liễn xa chầm chậm bay đến.
Nhìn thì rất chậm, giống như nó đang thư giãn cất bước, nhưng lần nào cũng giống như không ngừng biến mất, tiếp cận trong ngoài, trực tiếp từ sâu trong tinh không tiến vào Thái Dương Hệ.
Thanh lang kéo liễn xa, khí tức kinh khủng khiến cho vũ trụ đều run sợ, ba động làm cho thần hồn muốn vỡ nát, mênh mông không gì sánh nổi.
Con đường ánh sáng nối thẳng đến Trái đất. Con thanh lang kéo liễn xa bình ổn cất bước, nhưng trong khoảnh khắc giống như vượt qua đường hầm thượng cổ không có thời gian giáng xuống.
Dương Tuyên, Hồ Khuynh Thành, Tình Lam run lẩy bẩy, cơ thể không chịu sự khống chế, trực tiếp quỳ xuống. Đối mặt với cường giả cấp bậc như vậy, cho dù bọn dập đầu bái lạy cũng nên.
“Á thánh Kim Lang.”
Sau khi nhìn thấy thanh lang kéo xa, Dương Tuyên trước tiên biết được là ai đến. Đây chính là Á Thánh của tinh vực Thiên Lang, một vị cường giả kinh khủng của Lang tộc. Mặc dù tuổi tác không lớn nhưng đã được phong Á thánh.
Cái gọi là Á thánh, so với thánh nhân chân chính không kém bao nhiêu. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, kết quả nhất định sẽ trở thành thánh.
Bên trên liễn xa, một người đàn ông ngồi xếp bằng, nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi. Khi chớp mắt, kim mang làm nứt hư không, làm người ta cực kỳ kinh hãi.
Mái tóc của y màu vàng, kết thành bím, khoảng mấy trăm bím, rũ xuống trước ngực và phía sau, cả người tràn ngập ba động năng lượng đáng sợ.
Chung quanh là một đám mây hình nấm màu vàng, có tính phóng xạ. Nếu người bình thường đến gần, nhất định sẽ bị hủy diệt sạch sẽ.
“Xin chào Á thánh đại nhân.”
Cho dù Dương Tuyên, Hồ Khuynh Thành và Tình Lam đến từ thế gia cổ lão, trong tộc cũng có thánh nhân, nhưng cả ba đều dập đầu run rẩy hành đại lễ bái kiến.
Cũng không còn cách nào. Dính một chữ “thánh”, cách nhau cả một trời một vực, là sinh linh không cùng một cấp độ với bọn họ.
So ra mà nói, Á thánh đối với đám người Dương Tuyên giống như thần minh.
Nhất là địa vị của vị Á thánh này rất lớn. Bởi vì tuổi tác của y không lớn, nhưng lại được xưng tụng tư chất ngút trời, là một Á thánh “trẻ” dị thường.
Liễn xa mở, cũng không phải đóng kín, có ánh sáng phát ra, nhưng còn kém ánh sáng do bản thân Á thánh Kim Lang phát ra, khiến tinh không rung động.
Lúc này, Kim Lang đã trở thành duy nhất giữa thiên địa. Cơ thể hình người ngồi xếp bằng trên xe, khí tức không biên giới. Đám mây hình nấm màu vàng tràn ngập. Y giống như một sự tồn tại vĩnh hằng.
Gần đó, các chiến hạm ngoài không gian tiến vào Trái đất đều đứng im không nhúc nhích.
“Lui ra đằng sau.”
Lúc này, Thanh Lang kéo xe lên tiếng, yêu cầu Dương Tuyên, Hồ Khuynh Thành và Tình Lam đứng dậy, đồng thời rời đi.
Đây cũng là nói với những sinh linh bên trong chiến hạm.
Một lát sau, chiến hạm đã đi xa, không còn nằm trong không gian bên ngoài Trái đất nữa.
Từ đầu đến cuối, Kim Lang chỉ ngồi xếp bằng trên liễn xa, bản thân không nói câu nào. Đây là uy nghiêm của Á thánh. Đừng nói là đám người Dương Tuyên, ngay cả tổ tiên của bọn họ đến, chỉ cần không dính chữ Thánh, Kim Lang đều có thể không nhìn, mà chẳng ai dám có ý kiến.
Nhất thời, nơi này trở nên yên tĩnh.
Ba người Dương Tuyên đổ mồ hôi lạnh, chịu đựng cơ thể run rẩy và tinh thần rúng động. Bọn họ vội vàng rút đi, đứng ở vị trí đủ xa nhìn lại.
“Tình huống như thế nào vậy? Tại sao Á thánh Kim Lang lại đến đây?” Từ đằng xa, Hồ Khuynh Thành mang theo nghi hoặc, dùng tinh thần giao lưu với hai người khác.
“Tương truyền, thời cơ Á thánh Kim Lang thành thánh là do tộc Cơ Giới trao cho, giúp cho y mặc dù tuổi còn trẻ nhưng có thể quan sát một phương tinh hải. Lần này, hơn phân nửa là vì ân tình với tộc Cơ Giới mà đến.”
Tình Lam suy nghĩ rất lâu, mới nghĩ đến lời đồn không quá rộng rãi này.
Ba người đã ở bên ngoài Trái đất rất lâu, đã sớm chú ý đến đại quân cơ giới vẫn luôn quanh quẩn ở chỗ này, cập bến tại Diêm Vương tinh, Hỏa tinh, tất nhiên biết được mưu đồ của bọn họ.
“Tương đối mà nói, tộc Cơ Giới vẫn luôn tận sức phân tích khoa học để tiến hóa. Mặc dù bọn họ từ đầu đến cuối đều không rõ tiến trình trở thành thánh nhân cũng như quá trình thánh khí vô thượng sinh ra ý chí mạnh nhất, nhưng cũng không trở ngại bọn họ tiến càng xa trên con đường này. Nhất là bọn họ phân tích trận vực có được thành quả nhất định. Ta đoán bọn họ muốn phá giải trận vực Trái đất, chỉnh thể giáng xuống. Nhưng rồi lại không yên lòng, vì vậy mới mời Á thánh Kim Lang đến.”
Đây chính là suy đoán lần này của ba người.
Từ đầu đến cuối, Á thánh Kim Lang đều im lặng.
Cho đến khi y ngẩng đầu quan sát tinh không, bộc phát ba động, sự yên tĩnh mới bị phá vỡ.
“Vùng đất phế khí này khôi phục quá chậm. Ta đến tương trợ tộc Cơ Giới cũng là để phá vỡ sự cân bằng, để phế địa kịch biến, giúp cho thánh tử, thần nữ các lộ sớm ngày thành công giáng xuống.”
Âm thanh lạnh lùng không có tình cảm quanh quẩn dưới trời sao, giống như đang kích động vạn cổ.
Không hề nghi ngờ, y cũng không phải là bắn tên không đích, giống như đang giải thích điều gì đó cho một số tồn tại trong u minh, đồng thời có một bàn giao với bọn họ.
Lúc này, tinh thần Dương Tuyên, Hồ Khuynh Thành, Tình Lam như muốn đổ sụp, thần hồn thiếu chút nữa không còn, sinh mạng suýt chút nữa ngừng vận chuyển.
Bởi vì sau lưng bọn họ có ba động không hiểu, có một loại tồn tại nào đó đang chú ý nơi này.