“Ta không tin, Á thánh không còn nữa.” Nó thống khổ gầm thét.
Trước đây đều là nó giết người khác, trên người dính đầy máu tiên dân. Hôm nay, chính bản thân nó lại gặp nạn.
“Các ngươi thấy không, sự kiện trong truyền thuyết đã phát sinh. Một vị Á thánh đã mất đi chính quả.”
“Không sai, đây chính là sự kiện kinh thiên. Trảm thánh đã xuất hiện.”
Biên giới Thái Dương Hệ, Dương Tuyên, Hồ Khuynh Thành và Tình Lam mắt trợn tròn, không thể tin được.
Âm Cửu Tước không chết, nhưng một thân đạo hạnh của nó lại bị phế, thực lực đang nhanh chóng giảm xuống.
“Không thể nào. Ta muốn chiếu rọi chư thiên, trở thành cự đầu, tại sao lại như thế… A, tất cả phải làm lại từ đầu sao?”
Âm Cửu Tước như muốn nổi điên. Cái này còn khó chịu hơn so với việc giết nó.
“Thánh sư, ngươi là người hay quỷ, có lẽ nào lại như thế?” Ánh mắt Âm Cửu Tước đỏ bừng, cơ thể đang thu nhỏ lại, nhìn chằm chằm người đàn ông tóc bạc bên trong trận vực Trái đất.
“Thánh sư phong độ tuyệt thế.”
Từ đằng xa, Dương Tuyên và Tình Lam âm thầm nói chuyện với nhau, không dám nói ra miệng, sợ Âm Cửu Tước nổi bão trả thù bọn họ.
Trên mặt đất, mọi người đều biết chuyện gì xảy ra, người nào cũng mở to mắt, khiếp sợ không gì sánh nổi, sau đó là sôi trào.
Một con hung cầm đáng sợ tràn ngập địch ý, đã từng chinh phạt qua Trái đất, bây giờ lại muốn đến hủy diệt sinh linh ở đây, lại còn vọng tưởng muốn thành thánh. Hiện tại đã bị phế, mọi người phấn chấn, kích động và vui sướng vô cùng.
“Phế tốt lắm.” Núi Long Hổ, Sở Phong hô to với thiên khung: “Lão gia hỏa của kỵ sĩ Tinh Không, trên người các ngươi chứa đầy máu tanh. Có ngon thì đến đây tiếp đi, đi ra từ tinh lộ, ta sẽ ở Trái đất chờ các ngươi.”
Âm Cửu Tước còn chưa ngã xuống, vẫn còn uy áp kinh người. Nó mở đôi mắt to nhìn xuống Trái đất, hét lên giận dữ.
Tiếp theo, nó nhanh chóng thu nhỏ lại.
“Ta không cam lòng. Cho dù làm lại từ đầu, ta cũng phải trở thành Á thánh, phá thánh nhân quan.” Nó hét lên cuồng loạn, phát ra lời thề.
Sở Phong hoài nghi: “Đấu chí của lão gia hỏa này cao thật. Không phải nó muốn đi từ tinh lộ vào Trái đất, sau đó bắt đầu lại từ đầu chứ?”
“Dẫn ta đi.”
Khi Âm Cửu Tước thu nhỏ còn trăm trượng, suy yếu vô cùng, nó mở miệng với Á thánh Kim Lang đứng đằng xa, nhờ y tương trợ.
Hiện tại, Á thánh Kim Lang đang đứng rất gần mặt trăng, cuối cùng y cũng cất bước, muốn mang Âm Cửu Tước rời đi.
Oành.
Nhưng khi y chỉ vừa mới động, một vệt sáng bên trên mặt trăng đã bay đến đánh vào người y, khiến Kim Lang lảo đảo một cái bay thẳng ra ngoài, sau đó hiển hóa ra bản thể.
Là một con sói vàng to lớn, nửa cơ thể bên dưới đã bị đánh mất. Luồng ánh sáng kia đã diệt mất một đoạn cơ thể của y.
Bên ngoài Trái đất, một con sói màu vàng cực lớn đang gào thét, máu tươi chảy đầm đìa, lơ lửng trong vũ trụ u ám. Thần thoại xuất hiện sao?
Á thánh Kim Lang mất đi một nửa cơ thể, phát ra tiếng thét dài. Nó không thể tin được việc mình bị một vệt sáng phát ra từ mặt trăng đánh trúng, thiếu chút nữa giết chết, hiện tại vết thương cực kỳ nghiêm trọng.
Lúc này, toàn thân Âm Cửu Tước lạnh lại. Cơ thể của nó thu nhỏ chỉ còn dài hai trăm trượng, chưa bao giờ suy yếu như lúc này.
Nó ý thức được Kim Lang bị thương là do thủ đoạn của thánh sư. Bởi vì mặt trăng năm đó là nơi dừng chân của thánh sư. Ở đó có trận vực tấn công không thua gì Trái đất.
Trên Trái đất, mọi người rúng động. Hôm nay, thần kinh của mọi người đều bị tra tấn đến muốn đứt gãy.
Á thánh Kim Lang còn lại một nửa cơ thể cũng vẫn rất khổng lồ, bằng một phần tư Trái đất, toàn thân màu vàng, tiến hành gào thét với mặt trăng.
Đây chính là hình ảnh của Khiếu Nguyệt Thiên Lang.
“Đi, chúng ta đi mau.” Âm Cửu Tước thấp giọng nói. Nó đang run sợ. Á thánh còn bị người này chém rụng, huy hoàng đời này của nó xem như đến điểm cuối rồi.
Nó biết, chuyện hôm nay nhất định sẽ chấn động tinh không. Sự kiện trảm thánh chỉ có trong truyền thuyết lại xuất hiện. Bất luận thế nào cũng sẽ dẫn phát một trận động đất trong các tộc.
Âm Cửu Tước nó sẽ trở thành nhân vật tiêu điểm, nhưng lại là một kẻ thất bại.
Thành thánh thất bại, còn bị chém rụng. Á thánh thật sự rất đáng buồn. Ánh mắt nó âm tàn, thề phải làm lại từ đầu, sớm ngày thành thánh. Nó còn muốn chiếu rọi chư thiên.
Trận vực Trái đất không bộc phát nữa. Chùm sáng năng lượng của mặt trăng cũng không bắn ra nữa.
Không hề nghi ngờ, hai hành tinh này chỉ thiên về phòng thủ. Bây giờ hai Á thánh đều lui về phía sau, không tiến hành công kích, hai người tạm thời an toàn.
Á thánh Kim Lang cực kỳ lạnh lùng, hai mắt màu vàng óng trở nên sâu thẳm, thâm bất khả trắc. Y cảm thấy mình quá oan uổng. Trốn ở ven mặt trăng để tránh khí tức khủng bố thì thôi đi, vừa định đi cứu Âm Cửu Tước, kết quả tao ngộ oanh sát.
Sau khi bọn họ bị thương, năng lượng Á thánh thu lại, ngược lại an toàn.
Cơ thể Á thánh Kim Lang thu nhỏ lại. Huyết khí tràn ngập một nửa cơ thể. Cơ thể mới mọc ra, sau đó y dẫn Âm Cửu Tước trực tiếp rời đi.
Về phần thanh lang kéo xe cho y, vừa rồi đã chết thảm, bị chùm sáng mặt trăng đánh trúng, hóa thành tro tàn.
Một con đường ánh sáng xuất hiện. Kim Lang dẫn Âm Cửu Tước đi xa, thoát khỏi Thái Dương Hệ, cũng không nhìn những chiến hạm kia một chút nào.
Trên mặt đất, rất nhiều người reo hò, hưng phấn vô cùng. Mọi người không biết chuyện về sau, nhưng tất cả đều biết con hung cầm màu đỏ kia đã bị phế sạch, rõ như ban ngày.
Một con mãnh cầm lớn như vậy, cùng một đẳng cấp với tinh cầu, rất dễ nhìn thấy bên ngoài vũ trụ. Chuyện phát sinh vừa rồi được vô số người nhìn thấy.
“Tên đao phủ này đã rơi khỏi thân phận Á thánh, đạo hạnh bị phế, chắc chắn sẽ phải cảm nhận được sự đắng chát và giày vò vô tận.” Sở Phong dùng sức vung nắm đấm. Âm Cửu Tước bị chém rụng chính quả Á thánh, điều này không thể tốt hơn được nữa.
Biên giới Thái Dương Hệ, thể xác và tinh thần của Dương Tuyên, Hồ Khuynh Thành và Tình Lam đều rúng động. Lại là một kết quả như vậy. Hai vị Á thánh đều cùng nhau đến, một người trong đó suýt chút nữa thành thánh, cuối cùng nghịch chuyển, kết quả lại lê tàn thể rời đi.
“Trảm thánh? Chuyện này xảy ra, nhất định sẽ khiến cho chỗ sâu trong tinh không kịch chấn.” Ba người cảm thán, đều cảm thấy có chút không chân thực.
Ba người nhìn Trái đất, phù văn trận vực đã sớm biến mất, thánh sư ảm đạm, hóa thành quang vũ không thấy.
Vèo!
Một luồng ngân quang bay vào tầng khí quyển, sau đó đảo mắt biến mất.
Đó là một tờ giấy màu bạc, một tờ thiên thư.
Hiện tại, bất luận khí cơ gì, ánh mắt nào cũng đều không bắt được nó. Bởi vì bản thân nó là vật thần thánh vô thượng trong trận vực, khắc tinh của các loại trận vực khác, ai có thể khóa chặt được nó?
Xoẹt!
Một tiếng vang nhỏ, tờ giấy màu bạc rơi xuống một chỗ nào đó trên mặt đất núi Long Hổ, cắm thẳng vào trong đất.