Trong lòng Sở Phong rúng động. Không ai rõ ràng tờ thiên thư này có ý nghĩa như thế nào hơn hắn. Đây là truyền thừa trận vực vô thượng, ngay cả thánh sư cũng chỉ ngẫu nhiên có được, không biết lai lịch.
Sở Phong thu hồi lại, không dám để người ta phát giác.
Vực ngoại đã không còn bình tĩnh được nữa.
Khi tờ thiên thư kia biến mất, bên ngoài Thái Dương Hệ xông đến ba luồng quang ảnh, đều nhìn xuống, muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Bọn họ suy đoán, vật kia chính là do thánh sư lưu lại.
“Thiên thư trận vực?”
Có người nhìn thấy rõ khi tờ giấy đó xé rách Âm Cửu Tước có trận vực xen lẫn, diệt căn cơ Á thánh, tuyệt đối là vật siêu phàm nhập thánh, kinh khủng vô biên.
“Đáng tiếc, không vào được tinh cầu này.” Có người thở dài.
“Đột nhiên ta có suy nghĩ muốn hóa thân, trở thành thánh tử, tiến vào để tranh đoạt tạo hóa.”
Cuối cùng, ba luồng quang ảnh biến mất.
Không hề nghi ngờ, đây cũng không phải chân thân của bọn họ, mà là do Á thánh biến ra, là hình chiếu từ một khoảng cách rất xa, có thể xưng là hiển thánh.
Dương Tuyên, Hồ Khuynh Thành và Tình Lam lại nhìn thấy rõ ràng, toàn thân lạnh lại. Cũng không chỉ có Á thánh Kim Lang và Âm Cửu Tước, còn có ba Á thánh nữa, trước sau đã có năm đại cường giả đến đây.
Bất luận một tôn giả nào, phóng mắt tinh không đều là cường giả. Ngày thường hầu như không thấy, nhưng hôm nay lại đến những năm người.
“Chuyện hết chưa?” Tình Lam thấp giọng hỏi. Hắn ta cả gan quay người, ngóng nhìn vào sâu trong tinh không.
“Có lẽ đến đây là kết thúc rồi.” Dương Tuyên nhỏ giọng nói.
Bọn họ biết, sau lưng Âm Cửu Tước có thánh nhân chân chính, thậm chí đã chiếu rọi chư thiên. Nếu không, chỉ bằng một Á thánh, không thể có nhiều thần vật chết thay như thế.
Bỗng nhiên, khi bọn họ quay đầu nhìn, bọn họ một lần nữa nhìn thấy trong tinh không có hai con ngươi rất lớn, to bằng cả tinh cầu đang chậm rãi mở ra.
“Sự việc… vẫn chưa xong.” Hồ Khuynh Thành sợ hãi nói.
Nơi đó quả nhiên có một tồn tại khó lường. Trong nháy mắt nó mở ra, tư duy của bọn họ như muốn đọng lại, khiến thần hồn bọn họ muốn thoát ra ngoài. Sinh linh này quá kinh khủng.
Tròng mắt kia hiện lên huyết sắc, giống như huyết nguyệt to gấp mấy chục lần treo cao trên bầu trời tăm tối, nhìn chăm chú về phía Trái đất.
Cơ thể xụi lơ, Dương Tuyên, Hồ Khuynh Thành và Tình Lam không tự chủ được mà quỳ xuống. Suy nghĩ của bọn họ đều dừng lại, thần hồn cứng ngắc, hết thảy đều nằm ngoài bản năng.
Tiến hóa giả vô thượng đó mang đến sự áp chế tối cao, sinh linh bình thường không thể tiếp nhận. Nếu không phải nhân vật cấp thế tử, kỳ tài ngút trời ở tinh cầu của mình, đoán chừng tinh thần sẽ băng tán.
Cuối cùng, cặp mắt to lớn kia cũng khép lại. Hai chùm sáng như hai mặt trăng máu chiếu rọi tinh không. Sinh linh kia không đến, cũng không tấn công.
“Trời ơi, thật đáng sợ. Là vị cường giả nào vậy? Nghĩ đến thực lực này, người đó nhất định đã thành danh trước viễn cổ, danh hào truyền khắp vũ trụ.”
Bọn họ tin tưởng rằng, đây tối thiểu nhất cũng là một thánh nhân viễn cổ.
“Người đó cứ như vậy mà rút lui?”
“Người đó chỉ mượn tay Á thánh Âm Cửu Tước để dò xét hư thực. Haiz, sinh linh cấp bậc đó không phải chúng ta đủ khả năng phỏng đoán.”
Khi bọn họ bàn tán, thiết bị liên lạc của bọn họ đột nhiên vang lên, hiển nhiên có sự kiến đặc biệt phát sinh.
Sau đó, bọn họ tranh thủ đọc tin tức. Người nào cũng mở to mắt, đằng sau lưng phát lạnh.
“Tinh cầu xếp hạng mười một năm đó quả nhiên thâm bất khả trắc. Có người nói đã từng nhìn thấy một quan tài đồng trôi nổi vùng biên hoang vũ trụ.”
Chuyện này đã được bàn tán cách đây không lâu, chấn động tinh không, khiến các tộc đều bất an.
“Thánh sư thật sự còn chưa chết sao?” Ba người Dương Tuyên run sợ.
“Có thể vừa rồi ở Trái đất có một sợi lạc ấn của ông ấy hiển hóa, cho nên chiếc quan tài đồng ở biên hoang vũ trụ mới cộng minh xuất hiện?”
Bọn họ suy đoán không ra, chỉ có thể suy nghĩ lung tung.
Tiếp theo, thiết bị liên lạc của bọn họ lại một lần nữa phát ra tiếng vang, lại có sự kiện lớn bộc phát.
“Mặt trăng dừng chân của Á thánh Âm Cửu Tước đã bị ủy.”
Đây quả thật là thạch phá thiên tướng. Trước đó, Âm Cửu Tước tiến đánh Trái đất, muốn đại khai sát giới, kết quả nơi ở của mình bị người ta san bằng.
Tục truyền, Âm Cửu Tước dừng chân tại một mặt trăng bên ngoài một tinh cầu nào đó. Nó từ âm tước tiến hóa thành, cho nên rất thích khí tức thái âm, dưới nó còn có không ít con cháu.
Hiện tại, cả một mặt trăng bị đập nát.
“Có người tận mắt nhìn thấy, là một vị Á thánh ra tay.”
Dương Tuyên, Hồ Khuynh Thành và Tình Lam rốt cuộc đã biết được vì sao cặp mắt kinh khủng kia sau khi nhìn xuống Trái đất thì lại rời đi. Bất luận là quan tài đồng ở biên hoang vũ trụ, hay là chỗ ở của Âm Cửu Tước bị cường giả bí ẩn hủy diệt, tất cả đều giống như gai nhọn, cho nên nó muốn rút đi.
“Sự tương đồng đáng kinh ngạc trong lịch sử.”
“Lúc trước, sau khi tinh cầu đã từng xếp hạng thứ mười một suy bại rất nhiều năm, có người từng muốn triệt để hủy diệt Trái đất. Kết quả lại có quan tài đồng xuất hiện, có cao thủ xuất thế, tiến hành công phạt tộc đàn của người ra tay.”
Hôm nay, sự kiện này lại phát sinh.
“Năm đó, có mấy người ở Trái đất chạy thoát, có lẽ đã chết rồi mới đúng. Tối đa cũng chỉ còn lại một hai người, có thể là đang tiến hành trả thù.”
Bọn họ suy đoán, không thể nào là thánh sư xuất hiện. Thậm chí việc quan tài đồng xuất hiện cũng chỉ là giả, là để chấn nhiếp mọi người mà thôi.
“Có người suy đoán, người Trái đất đào tẩu năm đó, cho đến bây giờ thánh nhân thì chết, Á thánh thì còn sống một người, rất có thể đây là sự thật. Có chút đáng buồn. Một tinh cầu đã từng xếp thứ mười một đã hoàn toàn mờ đi.”
….
Trong lúc ba người đang bàn tán, từ sâu trong hư không vang lên tiếng chim tước rít gào như phát điên.
Mặc dù nó rất lãnh huyết, nhưng địa bàn của mình bị hủy, đệ tử môn đồ chết sạch, khiến cho nó vô cùng phẫn nộ. Nhiều năm như vậy đều là nó giết người khác, chưa bao giờ thua thiệt lớn như thế.
Hôm nay, đầu tiên nó bị người ta chém rụng Á thánh chính quả, sau đó mặt trăng mà nó ở bị người ta một chưởng đả diệt. Đây chính là khinh người quá đáng, không chết không thôi.
“Ta muốn quay về tổ tinh tu dưỡng ở đó.” Nó không dám đi nơi này, trong lòng rét run, lưng cũng toát một luồng hơi lạnh.
“Không, trước khi rời đi, ta còn muốn đến Trái đất xem qua một chút.” Âm Cửu Tước lên tiếng nhờ Á thánh Kim Lang đưa nó đi.
Bởi vì nó không cam lòng, thậm chí muốn đạp lên tinh lộ, dựa vào bản thân bị phế bỏ một lần nữa chinh phạt tinh cầu kia, thu thập nghịch loại, ngưng tụ tạo hóa.
“Được thôi.” Á thánh Kim Lang đã hóa thành hình người, hoàn toàn khôi phục, trên đầu đều là bím tóc màu vàng, khí tức bức người. Y một bước phóng ra, đạp trên con đường tinh không, một lần nữa xâm nhập vào Thái Dương Hệ.
“Đạo hữu, cho ta mượn thần thông dùng một lát.” Âm Cửu Tước thỉnh cầu.
Sau đó, hai mắt nó phát sáng như hai luồng xích hà, chiếu rọi mặt ngoài Trái đất.