Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 892 - Chương 908: Điên Cuồng Tiến Hóa (1)

Thánh Khư Chương 908: Điên cuồng tiến hóa (1)

Trong dãy núi này, ánh lửa bập bùng nhưng người bên ngoài căn bản không cảm giác được. Sở Phong đã bày ra mấy tầng trận vực, bao phủ lò bát quái Thái Thượng ngăn cách với bên ngoài.

Bên trong lò bát quái, ngoài Sở Phong đang luyện dược thì còn có các loại bí bảo, ví dụ như dây thừng Khốn Linh, kiếm khí thanh đồng, ngân giáp, cà sa Phật tộc...

Đương nhiên là có Kim Cương Trác và bình không gian.

Ngọn lửa bừng bừng, ánh lửa lấp lánh chiếu rọi cơ thể Sở Phong trở nên vàng óng, phát ra bảo huy, cứng cỏi mà cường đại.

Bên cạnh hắn, rất nhiều dị quả được nấu cùng một chỗ, dần dần ngưng tụ thành chất lỏng óng ánh, sau đó chuyển sang dược hoàn, nhìn rất hiếm lạ.

Đồng thời, những binh khí kia đều đang phát sáng, được ôn dưỡng, tràn ngập quang huy linh tính.

“A?”

Sở Phong kinh ngạc. Trong quá trình này, hắn phát hiện Kim Cương Trác có sự thay đổi. Mỗi lần đến đây tế luyện, nó đều hoặc nhiều hoặc ít hiện ra một số hoa văn phức tạp nhưng ảo diệu.

Đương nhiên, những hoa văn này không phải hiển hiện ra ngoài hẳn, mà sẽ thu liễm vào bên trong. Về phần bên ngoài vòng tay thì càng lúc càng trắng.

Nhưng nếu bàn về thay đổi lớn nhất, đó chính là cà sa. Nó có màu đỏ như ráng chiều, lấp lóe quang huy, nhưng cuối cùng lại như trời quang mây tạnh.

Sau khi tế luyện, cà sa Phật tộc lại càng đỏ tươi, bên trên có kim tuyến du động, giống như tiểu xà phục sinh, tạo thành đồ án phức tạp.

Sở Phong giật mình. Giá trị của cà sa này còn muốn lớn hơn hắn đã tưởng tượng. Bên trong có một trận vực nào đó rất hoàn thiện.

“Sẽ không phải Chúng Sinh Bình Đẳng trong truyền thuyết chứ?” Hắn kinh sợ. Ở mặt trăng, hắn đã đọc qua rất nhiều điển tịch. Trong một bản chép tay có đề cập đến trận vực đặc biệt của Phật tộc.

Trong đó, Chúng Sinh Bình Đẳng được xưng là kiệt tác của đại tông sư.

Không phải nói trận vực này mạnh đến cỡ nào, mà là đường nét độc đáo, cấu trúc xảo diệu. Bên trong trận vực, cho dù ngươi là Kim Thân La Hán hay là tiểu yêu, tất cả đều bình đẳng.

Tim Sở Phong đập bịch bịch. Nếu biết rằng, trận vực đặc biệt Chúng Sinh Bình Đẳng của Phật tộc cũng chỉ được nhắc bên trong điển tịch ở mặt trăng mà thôi, chứ chưa có ví dụ sử dụng nào.

“Hy vọng có thể trở lại như cũ.” Hai mắt Sở Phong lập lòe, vô cùng chờ mong.

Hắn biết cà ca này có vấn đề. Rốt cuộc nấu luyện ra hình dáng cuối cùng như thế nào thì khó mà nói.

Sau một ngày một đêm, lửa tám hướng đã được dập tắt. Khu vực núi Tử Kim trở nên yên tĩnh. Bên trong lò bát quái xuất hiện thêm mười mấy viên thuốc, viên nào cũng rực rỡ, hiện lên màu tím nhạt.

Sở Phong không nói hai lời, trực tiếp uống một viên. Một khắc sau, thần hà mạnh mẽ xông ra từ trong lỗ chân lông của hắn, hoạt tính tế bào bên trong cơ thể tăng vọt.

Ầm.

Trong cơ thể hắn giống như có vật gì đó bị kéo đứt, là phần lá lách phát sáng, một tầng quang huy thấu thể bao trùm bên ngoài thân của hắn.

Thể chất của hắn tăng lên mãnh liệt. Hoạt tính tế bào kịch liệt tiến hóa. Từ trong lỗ chân lông bài xuất một số chất theo mồ hôi ra ngoài, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Thật lâu sau, hết thảy mới kết thúc.

Bên trong cơ thể Sở Phong trở nên óng ánh, độ nồng đậm của năng lượng tăng vọt một đoạn, nhất là sau khi xé rách gông xiềng lá lách, hắn đã thu được một loại năng lực hoàn toàn mới.

Chỉ dùng lực một chút, quanh thân đã tràn ngập một tầng ánh sáng, giống như giáp trụ hộ thể, rất khó công phá. Điều này giúp cho lực phòng ngự của hắn tăng lên một mảng lớn.

Lá lách là nơi có hệ thống miễn dịch lớn nhất cơ thể. Sau khi phóng thích năng lượng, quả nhiên là có liên quan, chính là tiến hành phòng ngự.

Điều này rất thực dụng, có thể bảo vệ bản thân trong chiến đấu, giảm bớt tổn thương.

Nhưng Sở Phong cũng cau mày. Cảnh giới Gông Xiềng có thể lấy được rất nhiều năng lượng, nhưng lại thiếu tính chắt lọc. Chờ đến cảnh giới Tiêu Dao, nhất định phải quy hoạch lại lần nữa.

Hắn nhặt tấm cà sa lên, cẩn thận nhìn, sau đó nở nụ cười hài lòng. Thứ này quả nhiên thần bí.

Sở Phong thu thập đồ đạc xong, sau đó rời đi, tiếp tục xâm nhập vào các danh sơn. Hắn quyết định quật khởi trong thời gian ngắn, không ngừng tiến hóa.

“Thật ra, tạo hóa lớn nhất là nằm ở tế đàn Phong Thiện núi Thái Sơn. Ở đó có bàn đào, thảo hoàn đan. Đáng tiếc, bây giờ ta không nắm chắc đi lên đó. Trận vực ở đó rất lớn.”

Sở Phong cau mày. Bây giờ, tạo nghệ trận vực của hắn rất bất phàm, nhưng muốn phá giải tế đàn Phong Thiện Chi Địa, vẫn còn một chút độ khó.

Hắn quyết định xâm nhập các ngọn danh sơn, ra tay với những chỗ này, để có được lý giải và thực tiễn sâu sắc đối với trận vực.

Núi La Phù, một gốc dây leo phát ra ánh sáng, kết được sáu quả, hình dáng tròn dẹp, tràn ngập hương thơm.

Sở Phong mừng rỡ. Hắn tin rằng loại trái cây này có tác dụng đối với hắn, có thể luyện dược, giúp hắn tiến hóa.

“Không hổ danh là núi La Phù, nơi có nhiều truyền thuyết về thần tiên. Nơi này sẽ có dị quả giúp cho ta kéo đứt gông xiềng thứ mười một.”

Đột nhiên, ót của hắn trở nên đau nhức, giống như có lợi kiếm xuyên qua đầu. Sở Phong nhanh chóng cúi đầu.

Bịch một tiếng. Một thanh đoản mâu to bằng cánh tay bay xẹt qua cơ thể của hắn, đánh trúng một ngọn núi thấp, ở nơi đó lập tức sụp đổ.

Chỉ một mâu nhưng lại hủy đi cả một ngọn núi.

Xoẹt.

Sở Phong đưa tay hái hết dị quả, sau đó nhảy một cái, xuất hiện bên ngoài bốn năm dặm.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Trong quá trình này, mấy thanh đoản mâu nhanh chóng bay đến, ném mạnh về phía hắn.

Nếu không phải Sở Phong có đôi cánh ánh sáng, có thể nhanh chóng bay lên không trung, hắn nhất định đã bị đâm xuyên qua cơ thể.

Sau khi Sở Phong cách xa phạm vi lực sát thương của thanh đoản mâu, lúc này hắn mới rơi xuống đất. Hắn quay đầu nhìn cách đó tám dặm, một sinh vật to lớn đang đến gần, mang theo sát ý, khóa chặt Sở Phong.

Sinh vật cảnh giới Tiêu Dao.

Người này có bốn cánh tay, làn da màu đồng cổ, cường kiện hữu lực. Ngoài cánh tay khác biệt ra, những bộ phận còn lại không khác gì con người.

Hiển nhiên gã biết Sở Phong. Gã đã từng xem qua thông tin và ảnh chụp của hắn. Sức hấp dẫn của thánh nhân đồng chương đối với bọn họ mà nói là không thể kháng cự. Bọn họ luôn hy vọng chém rụng đầu Sở Phong.

“Chỉ đi một mình trong danh sơn mà cũng dám giết ta.” Sở Phong lạnh lùng nói.

Sinh linh bốn tay cũng không nói gì. Vừa rồi đánh lén không thành công khiến cho gã ý thức được tình huống không ổn.

Oành.

Sau một khắc, gã hành động vô cùng nhanh, truy sát Sở Phong bên trong núi La Phù, trong tay không ngừng phát sáng, từng thanh đoản mâu được ném mạnh ra ngoài.

Đây không phải vật thật mà là năng lượng. Gã muốn áp chế Sở Phong, khiến cho hắn không rảnh mà quan tâm chuyện khác, bị động tiếp nhận sát phạt như mưa to gió lớn của gã.

Oành.

Đáng tiếc, nơi này không phải bình nguyên, không phải thành thị mà là danh sơn. Tín niệm Sở Phong khẽ động, trận vực vốn đang tồn tại dưới mặt đất được kích hoạt.

Vùng đất này lập tức vang lên âm thanh, sát khí sôi trào.

Bình Luận (0)
Comment