Lúc này, Sở Phong đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Hắn muốn thiết lập một trận vực tấn công. Nếu người nào dám đến, hắn sẽ giết sạch.
Hắn đánh giá một chút, nếu lấy danh sơn làm chiến trường, những người kia chưa chắc đã dám tiếp cận. Còn quyết chiến ở vùng núi bình thường, hắn sẽ phải chuẩn bị và bố trí cẩn thận.
“Ta chẳng sợ tiếp chiêu với những người này.”
Sở Phong muốn một lần vất vả cả đời nhàn nhã. Hắn sẽ thiết lập một trận vực kinh khủng, một mẻ hốt gọn đám người kia.
Sau khi hắn rời khỏi thành phố Giang Ninh, hắn suy nghĩ nên đến chỗ nào để đánh giết thần tử, săn giết thánh nữ, chiến một trận thật huy hoàng.
Hắn vừa khắc nam châm vừa suy nghĩ, thật ra Giang Ninh cũng không tệ, thích hợp vung lưới lớn, nhưng chính vì như thế, hắn sợ những người kia không mắc câu.
Nhưng sự việc phát triển thường nằm ngoài dự liệu.
Ngày kế tiếp, một tin tức lớn truyền ra.
Thịnh hội Phổ Đà sắp tổ chức.
Địa điểm tổ chức tại núi Phổ Đà. Người tham gia là tiến hóa giả nổi tiếng của Trái đất, còn có sinh linh bước ra từ các tinh lộ trong danh sơn.
Khi Sở Phong nhận được tin tức, hắn cảm thấy rất hoang đường. Thịnh hội Phổ Đà được tổ chức là nhằm thương lượng tận lực phòng ngừa xung đột đẫm máu, tiến hóa giả bản thổ và sinh linh vực ngoại phải hòa thuận với nhau.
Thương lượng đình chiến, sinh sống hòa bình?
Sở Phong nghe xong, vẻ mặt như thấy quỷ.
Bởi vì thịnh hội Phổ Đà cũng mời hắn. Có hắn ở đó, có thể hòa thuận? Hòa bình? Không có xung đột sao?
Nếu hắn đích thân đến hiện trường, đoán chừng sẽ có không ít người sẽ đánh nhau đến xối máu đầu vì hắn, máu nhuộm núi Phổ Đà.
Có hắn ở đó, làm sao thịnh hội Phổ Đà có thể hòa thuận bình an được? Chuyện này nói ra ai mà tin. Chính hắn còn cảm thấy buồn cười.
Sở Phong cười lạnh, chẳng thèm quan tâm.
Lão đầu tử Lục Thông liên lạc với hắn trước tiên, thông báo một số tình huống, nói rằng một số thần tử, thánh nữ trên mấy tinh lộ có uy vọng rất cao, là bọn họ hạ mệnh lệnh yêu cầu đình chiến.
Mặc dù đã rời khỏi cung Ngọc Hư, nhưng lão đầu tử vẫn linh thông tin tức như cũ.
Thánh nhân hạ xuống pháp chỉ, muốn giết Sở Phong, kết quả lại có một số người không theo?
Mặc kệ thế nào, Sở Phong chẳng muốn quan tâm. Hắn không muốn đến núi Phổ Đà.
Nhưng có một số sinh linh cảnh giới Tiêu Dao điểm mặt chỉ tên hắn, muốn nói chuyện với hắn, mời hắn sang đó, đồng thời cũng nhờ tài phiệt nhắn lại.
Sở Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh. Hắn có cái gì mà không dám đi chứ. Ở đó là núi Phổ Đà, tiếng tăm cực kỳ lừng lẫy, rất thích hợp để bố trí trận vực.
Cuối cùng, Sở Phong quyết định đi, muốn tìm hiểu sinh linh cấp độ Tiêu Dao lợi hại đến cỡ nào.
Núi Phổ Đà có danh xưng thánh cảnh Nam Hải, hải thiên Phật quốc, một trong những đại danh sơn của Phật giáo, nằm ở quần đảo Chu Sơn hải vực phía Đông.
Đại bản doanh của Bồ Đề Cơ Nhân cũng nằm ở đây, chiếm cứ ngọn danh sơn này. Dạo gần đây bọn họ làm việc rất thấp điệu, nghe đồn là muốn từ bỏ.
Sở Phong đi rất chậm, trên đường đi vẫn tiếp tục khắc nam châm, tốn hơn một ngày mới đến nơi. Với khả năng của hắn, đây được xem là quá chậm.
Biển xanh vỗ bờ. Sau khi thiên địa biến dị, hòn đảo này đã to hơn trước rất nhiều lần.
Đi trên bãi cát, linh khí bên trong hòn đảo trở nên mờ mịt, sương trắng lượn lờ, rừng trúc nối dài san sát, mênh mông bát ngát.
Tụ hội lần này không nằm trên đỉnh núi Phổ Đà mà nằm dưới chân núi. Sở Phong hoài nghi có người sợ hắn dựa vào danh sơn mà ra tay.
Rừng trúc tím óng ánh, vang lên tiếng sào sạt trong gió, giống như được điêu khắc từ mã não màu tím. Tất cả cây trúc đều phát sáng, cảnh sắc khá ưu mỹ.
Người đến rất nhiều, tối thiếu Sở Phong gặp không ít người quen, ví dụ như Tề Hoành Lâm của viện nghiên cứu Tiên Tần, một số lão gia hỏa của Bồ Đề Cơ Nhân.
“Sở Phong đến thật sao?” Trên đường đi có người kinh hô, có chút không dám tin.
Đúng vậy, thánh nhân truyền pháp chỉ muốn giết hắn. Tình huống như vậy mà hắn còn dám lộ diện sao? Nên biết rằng, hôm nay sẽ có một số sinh linh cảnh giới Tiêu Dao đến.
Sở Phong đi xuyên qua rừng trúc màu tím, đằng trước có bãi cỏ xanh như tấm thảm, địa thế rất bằng phẳng và khoáng đạt, kèm thêm một chiếc hồ nhỏ trong vắt, còn có một dãy tinh xá.
Hắn nhìn thấy rất nhiều nhân viên phục vụ xuyên qua đám người, phục vụ rượu ngon.
Ở đây có dị loại và nhân loại. Ba bốn người tập trung cùng một chỗ trò chuyện, thỉnh thoảng có người chạm cốc, nhìn tương đối hòa thuận.
Tối thiểu nhất, hiện tại tất cả đều rất hòa bình, không ai lớn tiếng ồn ào cả.
Nhưng người dự tiệc ăn mặc không giống nhau, ví dụ như có người mặc lễ phục, khá chính thức, có người thì mặc phục sức cổ đại, tay nâng cao ly rượu đế cao, hình ảnh rất quỷ dị.
Sở Phong lộ ra sắc mặt khác thường, cảm thấy rất cổ quái.
Ví dụ như, hắn nhìn thấy một gã thanh niên mặc trang phục cổ đại, đầu cài mộc trâm, tay cầm rượu đỏ, đang giao lưu với Khương Lạc Thần mặc trang phục dạ hội.
Hình ảnh đó đúng là quái dị không nói ra được.
Sở Phong xuyên qua tử trúc lâm, chính thức đặt chân lên chỗ này, lập tức dẫn phát sự rối loạn, thu hút rất nhiều ánh mắt mọi người.
“Sở huynh, huynh đúng là can đảm thật, lại dám đến đây.” Một gã thanh niên lên tiếng, khí chất xuất chúng, là Từ Thanh, tông sư Hình Ý Quyền trẻ tuổi nhất.
Sau khi Sở Phong nhìn thấy y liền mỉm cười. Đương nhiên hắn không quên sự kiện tập kích sau lưng vị tông sư Quyền Pháp tông nho nhã này, đánh y bất tỉnh, sau đó lấy đi Hình Ý Quyền.
Việc đã qua đi, đánh chết hắn cũng sẽ không thừa nhận.
“Sở Phong, ở đây.” Khương Lạc Thần chào hỏi hắn. Cô vẫn xinh đẹp như cũ, mái tóc rối tung, đôi mắt đẹp như bảo thạch màu đen, lông mi rất dài, đôi môi đỏ gợi cảm, chiếc váy dài màu trắng phác họa dáng người tuyệt mỹ của cô, phong thái động lòng người, không thẹn là nữ thần quốc dân mà mọi người đặt cho.
Sở Phong bước đến. Hắn đã sớm chú ý đến gã thanh niên mặc trang phục cổ đại tay cầm rượu vang bên cạnh cô.
“Đây là thánh tử Lý Thanh của Phi Vũ Tinh.” Khương Lạc Thần giới thiệu. Ngay cả cô cũng cảm thấy cổ quái. Một vị thánh tử tinh hệ vực ngoại đứng bên cạnh hai người hiện đại là cô và Sở Phong.
Hiện tại đã có thánh tử xuất hiện rồi sao?
Hai mắt Sở Phong nheo lại, vừa chào hỏi vừa quan sát cẩn thận người này.
Theo lý mà nói, thánh tử vực ngoại nhìn thấy hắn phải lập tức ra tay trảm đầu hắn ngay, để đổi lấy thánh nhân đồng chương mới đúng chứ.
Nhưng Lý Thanh rất bình tĩnh, căn bản chẳng có ý định ra tay, nói: “Sở huynh đúng là đến thật, dũng khí mười phần.”
Tiếp theo, hắn mỉm cười, nói: “Ngươi không sợ ta ra tay sao? Khoảng cách gần như vậy, chắc không trật đâu nhỉ.”
Sở Phong vô cùng bình tĩnh. Trong người hắn đang mặc cà sa Chúng Sinh Bình Đẳng, bây giờ chẳng cần phải lo lắng. Hắn tuyệt không để cho bản thân lâm vào hiểm cảnh.
“Ta tin vào nhân phẩm của Lý thánh tử.” Hắn nói.