Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 895 - Chương 911: Thịnh Hội Phổ Đà (2)

Thánh Khư Chương 911: Thịnh hội Phổ Đà (2)

“Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta và một số người khác không có địch ý với Sở Phong ngươi, chỉ muốn làm quen, tốt nhất là có thể trở thành bạn.” Lý Thanh nói.

Lý Thanh chỉ nói vài câu đơn giản, sau đó xin lỗi vì không tiếp chuyện với Sở Phong được nữa. Y phải đi gặp một số người vừa mới đến. Những người đó mặc trang phục cổ đại, hiển nhiên thân phận không tầm thường.

“Anh quá mạo hiểm rồi, tại sao lại đến chứ?” Khương Lạc Thần nhỏ giọng hỏi Sở Phong.

“Núi Phổ Đà không phải là đại bản doanh của Bồ Đề Cơ Nhân cô sao? Đến lúc đó cô bảo vệ tôi là được rồi.”

Khương Lạc Thần trừng mắt: “Đến lúc nào rồi mà anh còn cười như vậy được?” Sau đó, cô thở dài nói: “Chúng ta đã quyết nhất định phải từ bỏ núi Phổ Đà, không chịu đựng nổi nữa rồi.”

Sở Phong gật đầu. Với thực lực của Bồ Đề Cơ Nhân, đúng là không thể thủ nơi này được. Hai vị môn đồ Thích Ca là Thiên Già và Thiên Diệp chênh lệch khá lớn so với người ngoài hành tinh.

Đừng nói hai người kia, ngay cả Sở Phong cũng đang liều mạng đuổi theo cấp độ tiến hóa đây.

Hiện tại đã có rất nhiều người chạy đến. Sở Phong nhìn thấy có không ít người tinh hệ vực ngoại, đều là cao thủ cảnh giới Tiêu Dao.

Điều này khiến cho hắn trầm xuống. Cao thủ vượt qua được không gian chồng chất nhiều như vậy sao?

Trên mặt biển, một con bạch tượng đang lướt sóng mà đến, chở theo một tăng nhân tiến vào đảo.

Sau đó không lâu, một bóng người màu bạc chớp động trên bầu trời. Một con quái vật khổng lồ rơi xuống, là một con rồng bạc của phương Tây. Khi nó rơi xuống đảo thì lập tức hóa thành hình người.

Bầu không khí nơi này trở nên sôi động hơn. Tất cả đều là cao thủ, càng lúc càng nhiều.

Sở Phong phát hiện, người đến từ vực ngoại có không ít người lén lút quan sát hắn. Có người ánh mắt nóng bỏng giống như nhìn con mồi, nhưng cũng có người rất bình thản chẳng có biểu hiện gì.

Nhưng mặc kệ thế nào, cũng không có ai ra tay, đều kềm chế rất tốt.

Xem ra, sinh linh cảnh giới Tiêu Dao có mặt hôm nay đều đã đạt thành nhận thức chung, không có ý định nhằm vào hắn.

Điều này khiến Sở Phong vô cùng kinh ngạc. Rốt cuộc là vì sao?

Đương nhiên, trực giác nói cho hắn biết, nếu có một người ra tay, có lẽ sẽ có rất nhiều người kềm nén không được mà lao lên đoạt đầu của hắn.

Sau khi Sở Phong và Khương Lạc Thần tách ra, tay cầm ly rượu đỏ, tự do đi dạo, dáng vẻ rất thanh nhàn, cũng đang quan sát đám người này.

Tiến hóa giả bản thổ nhìn thấy hắn dám đến đây, ai nấy cũng đều lộ ra sắc mặt khác thường, khá giật mình.

Cường giả vực ngoại thì quan sát hắn, ngẫu nhiên lên tiếng chào hỏi.

Trong quá trình này, Sở Phong nhìn thấy không ít người quen, ví dụ như Thiếu môn chủ Bát Cực Môn Vương Nguyên. Khi hắn ở hồ Huyền Vũ Giang Ninh bố trí trận vực dưỡng binh, hắn đã có tiếp xúc với người này.

Sau đó, hắn lại nhìn thấy công chúa Lâm. Bên cạnh nàng còn có người của Nguyên Từ Tiên Quật. Hai bên gặp nhau, không khí có chút xấu hổ.

Trên thực tế, Thích Lâm không biết làm sao đối mặt với Sở Phong. Lần trước, khi ở Lư Sơn, nàng cũng không cảnh báo trước, ở một bên tận mắt nhìn thấy Sở Phong và thánh tử Vũ Văn Phong tranh phong. Lúc đó, nàng ta từng cho rằng Sở Phong và thánh tử căn bản không cùng một cấp độ, nhưng kết quả lại khiến nàng kinh ngạc.

“Lại gặp nhau nữa rồi.” Sở Phong mỉm cười lơ đễnh, chào hỏi.

“Thật sự là can đảm hơn người.” Một vị lão giả của Nguyên Từ Tiên Quật nhìn bóng lưng Sở Phong, thấp giọng nói.

Thánh nhân phát ra tất sát lệnh, Sở Phong lại còn dám đến chỗ này. Bọn họ nghĩ, gan hắn đúng là to bằng trời.

Sở Phong đi dạo qua một vòng chỗ này, sinh linh vực ngoại không hề có dấu hiệu muốn ra tay với hắn.

Nhưng rất nhanh, lông mày của hắn cau lại. Hắn nhìn thấy người của tiên đảo Bồng Lai Trần Thịnh tay cụt đứng cách rất xa, lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, không hề che giấu sự oán giận.

Lần trước, vị thiếu chủ Trần gia tiên đảo Bồng Lai chạy đến Lư Sơn muốn bắt Sở Phong, kết quả bị chiến tích của hắn hù chạy trối chết, chật vật đến cực điểm, lại còn bị Sở Phong chặt đứt một cánh tay, vô cùng mất mặt.

Hiện tại, sau khi hắn ta nhìn thấy Sở Phong, hai mắt muốn phun lửa, hận không thể trực tiếp đánh chết.

Nhưng cuối cùng hắn ta chỉ có thể quay người đi, không nhìn Sở Phong nữa, mà đuổi theo Khương Lạc Thần để bắt chuyện.

Sở Phong vận dụng thần giác để lắng nghe, sắc mặt lập tức khó coi. Hơn nữa, hắn cũng nhìn thấy Khương Lạc Thần đang giận dữ, không muốn để ý đến hắn ta.

“Khương tiểu thư, tôi thật lòng mà. Ta không ngại quá khứ của cô với tên họ Sở kia đâu. Tôi có thể dẫn cô đến tiên đảo Bồng Lai. Lát nữa cô đi theo tôi đi.”

Trần Thịnh vừa nói vừa cười, lại còn nhìn Sở Phong vài lần. Đây tuyệt đối là cố ý nhắm vào.

Ngày xưa, chuyện giữa Sở Phong và Khương Lạc Thần truyền ra không ít. Chỉ cần tìm hiểu một chút là có thể biết ngay. Hiện tại hắn ta dám nói chuyện như thế với Khương Lạc Thần, tuyệt đối là muốn nhắm vào Sở Phong.

“Xin lỗi, tránh ra đi.” Khương Lạc Thần xoay người rời đi.

Nhưng lại bị Trần Thịnh duỗi cánh tay còn lại ngăn cản đường đi, mỉm cười nói: “Yên tâm đi, tôi không để ý mấy thứ kia đâu. Hơn nữa, cho dù bây giờ cô có quan hệ với hắn ta cũng chẳng sao. Hắn có bước ra, cũng chẳng xứng với Khương tiểu thư.” Vừa nói, Trần Thịnh vừa nhìn Sở Phong thêm vài lần, cười nhạt.

Ánh mắt Sở Phong lạnh lại. Người này rõ ràng là cố ý nhắm vào hắn mà.

Mặc kệ Khương Lạc Thần có quan hệ gì với hắn hay không, Trần Thịnh làm như vậy là một sự sỉ nhục hắn.

Sở Phong bước qua, nói: “Thiếu một cánh tay còn chưa cảm thấy đau à?”

Hai mắt Trần Thịnh phun lửa, hận không thể nhào đến, cuối cùng chỉ hừ lạnh: “Sở Phong, ngươi quá tùy ý rồi. Cô gái này có quan hệ với ngươi sao? Chẳng có quan hệ gì cả. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Ta chỉ theo đuổi cô ấy mà thôi, chẳng liên quan gì đến ngươi.”

Sở Phong rất muốn dùng một bàn tay đánh chết hắn ta. Cho dù hắn và Khương Lạc Thần không có gì, nhưng tư thế này của Trần Thịnh là đang cố ý làm nhục hắn.

“Ngươi muốn chết sao?” Sát khí Sở Phong tràn ra.

“Chàng trai trẻ, có phải ngươi quá ngông cuồng không?” Lúc này, một vị lão giả lên tiếng, tiến lên mấy bước, ánh mắt lăng liệt nhìn Sở Phong.

Sở Phong đã sớm nhìn ra, Trần Thịnh cố ý khiêu khích, chính là muốn tìm cớ để vị lão giả này ra tay, giết chết hắn ở đây.

Hắn đột nhiên cảm thấy hoang đường. Hôm nay, một đám sinh linh vực ngoại không ra tay với hắn, ngược lại người bản thổ lại muốn nhân cơ hội này giết chết hắn.

“Sở Phong đi thôi.” Khương Lạc Thần quay người nắm lấy tay Sở Phong kéo đi. Cô đã nhìn ra được nguy hiểm, không hy vọng Sở Phong tiếp tục dây dưa với hai người này.

“Đi đâu vào lúc này chứ?” Lão giả thản hiên lên tiếng. Lão mặc trang phục cổ đại, dáng vẻ tự phụ vô cùng.

“Ngươi quản hơi rộng rồi đấy.” Sở Phong bình thản nói.

“Ồ, ta nhớ rồi, ngươi chính là Sở Phong phải không? Ngươi đã giết một hậu duệ á thần thú của tiên đảo Bồng Lai chúng ta, ngươi ăn nói thế nào đây?” Lão giả hỏi.

Bình Luận (0)
Comment