Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 896 - Chương 912: Đạo Lý Quyền Cước (1)

Thánh Khư Chương 912: Đạo lý quyền cước (1)

Sở Phong cũng chẳng phản ứng đến ông ta, mà quay người bỏ đi cùng với Khương Lạc Thần. Liên quan đến con độc giác thú đó, là đám người Hoàng Thông giết. Người Bồng Lai lại chẳng thấy ngại khi chụp cái mũ này cho hắn sao? Không phải muốn xuống tay với hắn bây giờ à?

“Dừng bước.” Lão giả cười nhạt, ngăn cản đường đi.

“Ngươi đừng có cậy già mà lên mặt, chẳng biết tự tôn gì cả.” Sở Phong lạnh lùng lên tiếng.

“Ồ, bên ngoài có tin đồn ngươi là con trời chọn, nhưng ngươi đừng có xem là thật. Ngươi có hỏi qua đảo Bồng lai ta chưa?” Lão giả miệt thị, thả ra khí tức đáng sợ của cảnh giới Tiêu Dao, trực tiếp áp chế Sở Phong, đồng thời trong tay ông ta còn có một sợi dây xích: “Ngươi giết hậu duệ á thần thú đảo Bồng Lai chúng ta, nhất định phải bồi thường. Nếu không bồi thường nổi, vậy thì ngươi phải đi theo chúng ta.”

Nói đến đây, ông ta muốn dùng sợi dây xích quấn quanh cổ Sở Phong kéo đi.

Sắc mặt Sở Phong trầm xuống, hai mắt lạnh lẽo vô cùng. Lão già này thật sự khinh người quá đáng. Sợi dây xích là dùng để trói động vật, lão ta lại dám ra tay với hắn, muốn bắt hắn.

Bên cạnh, Trần Thịnh mỉm cười, khó nén sự hưng phấn.

“Đi thôi.” Lão giả không mặn không nhạt, đồng thời đưa tay muốn dùng xích sắt khóa Sở Phong lại.

“Đừng có cậy già mà lên mặt. ngươi đang tìm chết đấy.” Lúc này, Sở Phong không do dự, dùng vòng tay màu trắng trên cổ tay đập tới.

Động tĩnh nơi này đã thu hút ánh mắt của không ít người. Đã có người quay sang nhìn.

Lúc này, oành một tiếng, ánh lửa hừng hực dâng lên. Ai cũng không nghĩ đến Sở Phong lại quả quyết hạ tử thủ như thế.

Bên trong Kim Cương Trác có Thái Dương Hỏa Tinh. Khoảng cách gần như thế, ánh lửa cuồn cuộn, trực tiếp bao phủ lão giả. Cho dù lão ta là một đại cao thủ, cảnh giới Tiêu Dao cũng không tránh được.

“A...” Lão giả kêu lên thảm thiết, hóa thành một ngọn đuốc hình người, kịch liệt giãy dụa.

Quá đột ngột, ai cũng không nghĩ đến Sở Phong lại ra tay nhanh như vậy.

Ầm.

Chẳng có gì phải lo lắng. Cho dù thực lực lão giả có kinh người, hiện tại cũng không đáng chú ý. Bị Thái Dương Hỏa Tinh nồng đậm như vậy bao phủ, lão ta bị đốt đến chia năm xẻ bảy, sau đó nổ tung hóa thành tro tàn.

Lão giả nổ tung, chỉ để lại một bãi tro tàn trên mặt đất

Một luồng Thái Dương Hỏa Tinh tản ra. Nhiệt độ đáng sợ vừa rồi khiến người ta phải run sợ. Đến bây giờ mà không khí vẫn còn nóng rực khó nhịn, sóng nhiệt cuồn cuộn.

Sở Phong vẫy tay một cái, vận dụng năng lượng tinh thần thu hồi Kim Cương Trác. Màu trắng của nó rất ôn nhuận, ánh sáng nhu hòa, thoạt nhìn giống như một tác phẩm nghệ thuật mỹ lệ.

Khu vực trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị kinh ngạc đến ngây người.

Một tiến hóa giả cảnh giới Tiêu Dao cứ như vậy mà chết đi. Chỉ một kích mà thôi đã bị đốt thành tro bụi, có thể được gọi là hình thần câu diệt.

Sắc mặt Trần Thịnh trắng bệch, không một chút máu, hai nắm đấm đang nắm chặt buông ra, cơ thể co rút lại, không biết là vì tức hay vì bị hù.

“Ngươi...” Hắn ta nhìn chằm chằm Sở Phong, gương mặt oán giận, cơ thể run rẩy, vừa giận vừa hận, đồng thời còn có chút sợ hãi.

Người của đảo Bồng Lai ra ngoài, lúc nào cũng tự phụ, luôn tự cho mình là chính thống. Hiện tại bảo hắn ta làm sao mà chịu nổi? Lão giả bên cạnh cứ như vậy mà bị giết chết.

Sắc mặt hắn ta từ trắng bệch chuyển sang xanh xám. Chuyện này đối với hắn ta mà nói là một chuyện vô cùng nhục nhã.

“Sở huynh, có chuyện gì vậy?” Lý Thanh lên tiếng. Y mặc trang phục cổ đại, búi tóc cài mộc trâm, đứng trong đám người mặc trang phục hiện đại có chút khác loại.

Y buông ly rượu đế cao xuống, sắc mặt thoáng có chút lãnh đạm. Y đã bàn xong chuyện đình chiến, phòng ngừa phát sinh xung đột đẫm máu. Kết quả lại có người trực tiếp bị giết chết.

Thấy y khẽ động, lập tức có một số người đến gần.

Một cô gái mặc áo xanh, tay áo phất phới, cũng mặc trang phục cổ đại, da thịt rất đẹp giống như mỹ ngọc, trên đầu cài đủ loại trang sức.

“Thánh nữ Lê Lâm, ngươi thấy nên làm sao bây giờ?” Lý Thanh hỏi.

Đây là một thánh nữ? Sở Phong kinh ngạc.

Dung mạo của Lê Lâm hơn người, khí chất xuất chúng. Nàng ta rất trầm ổn, trong con ngươi còn có thần mang hiện lên. Hiện tại, nàng ta đang lạnh lùng nhìn sang bên này.

“Thánh tử Lý Thanh, thánh nữ Lê Lâm.” Sở Phong nhìn hai người. Trong số những người kia, hai người này có thân phận rất cao, thực lực mạnh nhất.

Sở Phong không vội không chậm, rất bình thản: “Lão giả kia muốn giết chúng ta, làm nhục chúng ta. Rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể phòng ngự mà thôi.”

Gần đó, rất nhiều người đều im lặng. Phòng ngự? Lời này mà cũng có thể nói ra miệng. Đốt người ta thành tro mà cũng được xem là phòng ngự?

Sắc mặt Trần Thịnh âm trầm, lớn tiếng nói: “Cái tên đao phủ này phát rồ, trước mặt mọi người giết người của tiên đảo Bồng Lai ta. Rốt cuộc ngươi mạnh bao nhiêu mà phách lối và tự phụ như vậy? Ngươi cho rằng mình là con trời chọn thì có thể hành động như thế sao? Quá ngang ngược, quá ác liệt rồi.”

Bất kể nói gì, trước cứ chụp mũ Sở Phong đã. Cho dù hắn ta mới là người ác ý khiêu khích dẫn đến kết quả này, vừa rồi cũng là hắn ta để lão giả đó giết Sở Phong, nhưng tuyệt đối gã không bao giờ thừa nhận.

Vẻ mặt Sở Phong trở nên khác thường, sau đó nhìn Trần Thịnh rồi bước qua, chẳng nói câu nào, bộp một tiếng một bạt tai quất vào gương mặt của hắn ta.

“A...” Trần Thịnh kêu lên thảm thiết, gương mặt chẳng còn nguyên hình. Hắn ta không thể tin được. Người kia so với việc hắn ta giội nước bẩn còn bá đạo hơn.

Tất cả mọi người đều im lặng. Người này thật sự phách lối đến cực hạn sao?

“Sở Phong, ngươi đang làm gì vậy?” Lý Thanh quát.

Sắc mặt của Lê Lâm cũng không vui, khí chất trở nên lạnh lẽo, hai mắt nở rộ thần quang nhìn chằm chằm Sở Phong.

Bên cạnh bọn họ còn có mấy người, có nam có nữ, cơ thể tràn ra từng sợi năng lượng rất nồng đậm, phẩm chất rất cao, có thể chứng minh thực lực của bọn họ.

Ngoài ra, đứng xa hơn còn có một hai chục sinh linh cảnh giới Tiêu Dao, đều đang từ từ bước đến.

“Ta đang nói đạo lý với hắn ta.” Sở Phong đáp.

Sau đó, hắn nhìn Trần Thịnh bị một bàn tay của hắn quất bay xuống đồng cỏ bên dưới, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Thiếu chủ Trần gia Bồng Lai đúng không? Ta nói đạo lý đúng chứ?”

“Ngươi... khinh người quá đáng.” Trần Thịnh tức giận. Sở Phong đã làm nhục hắn ta trước mặt mọi người. Một bàn tay đánh xuống, còn nói đạo lý gì nữa?

Hắn ta là thiếu chủ của Bồng Lai, một trong những người của thân phận cao nhất trong tiến hóa giả bản thổ. Huyết mạch của hắn ta cao quý, cho nên mới tự cao, bây giờ lại bị đối xử như thế.

“Thánh tử Lý Thanh, thánh nữ Lê Lâm, xin hai người chủ trì công đạo. Người này quá ngang ngược, càn rỡ, nhiều lần quát tháo. Xin các vị bắt hắn giùm.”

Trần Thịnh vì kinh sợ nên không phát cuồng, vẫn muốn mượn lực thông qua sinh linh vực ngoại trấn áp Sở Phong.

Bình Luận (0)
Comment