Ầm.
Sau một khắc, hắn ta lại bay ngược, phun máu, gương mặt tràn đầy chấn kinh, tức đến muốn nổ phổi. Bởi vì người ra tay vẫn là Sở Phong, một cước đá vào lồng ngực của hắn ta, thậm chí còn nghe được tiếng xương gãy, khiến hắn ta bay ngược.
“Ta... #@ $%..."
Lúc này, Trần Thịnh bộc phát, cũng không còn chịu đựng được nữa, cứ đứng đó mà nguyền rủa. Hắn ta chưa từng bị thua thiệt như vậy, bị sỉ nhục trước mặt mọi người.
“Ồ, rốt cuộc không còn làm bộ nữa sao?” Sở Phong dù bận vẫn ung dung nhìn chằm chằm vào hắn ta, bổ sung một câu: “Ta vẫn đang giảng đạo lý với ngươi đấy.”
Tiếp theo, hắn không đợi người khác chất vấn và tức giận, trực tiếp quát lớn Trần Thịnh.
“Có phải ngươi cảm thấy mình có thể tùy tiện nói chuyện thị phi, khoe khoang miệng lưỡi, từ đen nói thành trắng, từ người chết nói thành người sống hay không? Vừa rồi ngươi ác ý khiêu khích, muốn lão già kia giết chết ta. Thậm chí lão ta còn cầm một sợi xích dùng để trói súc vật để trói ta. Đây chính là làm nhục ta, đồng thời cũng nhằm vào ta, muốn để ta phản kháng, sau đó tiện cho lão ta giết chết. Hành vi này của các ngươi, từ miệng của ngươi lại biến thành nghĩa chính từ nghiêm, chiếm hết đạo lý. Ngươi rất có cảm giác thành tựu, đúng không?”
Sở Phong nói đến đây thì dừng lại: “Cho nên, nước miếng của ngươi văng khắp nơi để nói đạo lý của ngươi. Quyền cước của ta tăng lên cấp số cộng để nói đạo lý của ta.”
“Ngươi...” Sắc mặt Trần Thịnh trở nên âm trầm, gần như vặn vẹo, tay chỉ thẳng vào Sở Phong.
Phịch một tiếng, Sở Phong nhấc chân, một cước đạp ra ngoài. Kết quả răng rắc một tiếng, xương ngón tay của Trần Thịnh bị gãy. Hắn ta kêu thảm, vung vẩy cánh tay, lảo đảo lui lại.
“Ngươi dùng tay để chỉ ta, như vậy là làm nhục ta. Ta chỉ có thể nói đạo lý với ngươi thôi.” Sở Phong nói.
“Đủ rồi, Sở Phong, có phải ngươi quá phách lối rồi hay không?” Lần này, Lý Thanh và Lê Lâm còn chưa lên tiếng, bên cạnh đã có một gã đàn ông thân cao hơn một trượng với mái tóc màu đỏ quát lớn. Nhìn gã rất uy mãnh, ánh mắt bắn ra chùm sáng như đèn pha, sắc bén bức người.
“Thật ra, ta không muốn nói nhiều, chẳng thú vị gì cả. Không ít người trong các vị đều đã tiến hóa đến cảnh giới Tiêu Dao, thần giác nhạy cảm. Vừa rồi phát sinh chuyện gì, hẳn là có thể cảm ứng được. Còn nếu không cảm ứng được, bên kia có camera giám sát, qua đó xem chuyện gì xảy ra.”
Sở Phong nói một hơi, sau đó không nói thêm gì nữa.
Ai nấy đều ngẩn người. Còn có thể như vậy sao? Ngay cả camera giám sát cũng lấy ra. Nơi này đều là tiến hóa giả, lại đi xem là vô lại đầu đường cuối ngõ, sau khi ẩu đả thì dùng camera giám sát để xem lại.
“Ta thấy ngươi quá phách lối rồi đấy.” Gã đàn ông tóc đỏ khí thế ép người, cứ như vậy mà đến gần nhìn xuống Sở Phong.
Sở Phong vẫn rất bình tĩnh: “Ngươi tên gì? Đến từ tinh hệ nào? Ta và ngươi chẳn quen biết, đừng có giống như Trần Thịnh thích chụp mũ người khác. Thói quen này không tốt đâu.”
Chung quanh, tiến hóa giả bản thổ đều giật mình, cảm thấy Sở Phong không sợ, quá tùy ý rồi. Đối mặt với sinh linh vực ngoại cảnh giới Tiêu Dao mà mặt không đổi sắc, lại còn mang theo hương vị chất vấn và khuyên bảo.
Không ít người đã từng nhìn thấy, cách đây không lâu, gã đàn ông có dáng người khiếp người này trò chuyện rất vui vẻ với Trần Thịnh và lão giả kia. Trần Thịnh còn mời bọn họ đến tiên đảo Bồng Lai làm khách.
Lúc này, gã đàn ông tóc đỏ nghe Sở Phong nói, nụ cười lạnh lại: “Tính tình không nhỏ nhỉ? À, thế thì nhớ kỹ, ta tên Chu Thành Khôn.”
“Chu Thành Khôn, ngươi muốn làm gì?” Thánh tử Lý Thanh nhìn gã, bởi vì y phát hiện Chu Thành Khôn muốn ra tay.
Chu Thành Khôn cười nói: “Không có gì. Ta nhìn thấy phong thái của con trời chọn rất bất phàm, tính cách rất mạnh, vô cùng hợp với khẩu vị của ta, ta muốn luận bàn với hắn.”
“Dừng lại, không được động thủ ở đây.” Bên cạnh thánh tử Lý Thanh cũng có người lên tiếng ngăn cản Chu Thành Khôn.
“Ồ, chỉ là luận bàn thôi mà, cũng không phải tử chiến, cũng chẳng ảnh hưởng đến toàn cục. Chúng ta cũng muốn nhìn xem phong thái con trời chọn của Trái đất mà, phải không.” Bên cạnh có người lên tiếng, đứng cùng lập trường với Chu Thành Khôn.
Đó là một người đàn ông đằng sau mọc đuôi cá sấu, miệng đầy ranh nanh, giống như một con cá sấu hình người, ánh mắt u lãnh, là sinh linh đến từ Ngạc Long Tinh.
Đồng thời còn có mấy người khác phụ họa, biểu hiện muốn nhìn thủ đoạn của Sở Phong một chút.
Lý Thanh và Lê Lâm nhìn nhau. Bọn họ biết, cho dù trước kia đã đạt thành nhận thức chung, giai đoạn hiện tại không được nhắm vào Sở Phong, nhưng vẫn có một số người không phục, mang theo địch ý, hận không thể lập tức chém rụng đầu Sở Phong để đổi lấy thánh chương đồng nhân. Bây giờ, suy nghĩ này rõ ràng muốn nổi lên.
Nụ cười trên mặt Cao Kiến Thành rất đậm, cũng không còn lạnh lùng như trước. Dáng người của gã rất cao, mấy bước đã nhanh chân ép đến gần, muốn “ước lượng” Sở Phong.
Cho dù không có Trần Thịnh, gã cũng sẽ tìm Sở Phong gây phiền phức, huống chi bây giờ đã có cớ.
Bởi vì gã bước ra từ tinh lộ núi Chung Nam, là tâm phúc của Chu Tước Vũ, phụng mệnh nhất định phải làm thịt thổ dân con trời chọn Sở Phong.
Chu Tước Vũ là ai? Là hậu nhân mà Âm Cửu Tước vô cùng thích, rất có phong thái của Á thánh năm đó, tính tình lãnh khốc và tàn nhẫn.
Quan trọng nhất, Âm Cửu Tước đã từng nhờ lực của Á thánh Kim Lang để hiển thánh, liên lạc với hậu nhân Chu Tước Vũ, dặn dò y phải giết chết Sở Phong.
Cho nên, Chu Thành Khôn nổi lên như vậy cũng không phải là không có cớ, trong lòng tràn ngập sát ý muốn chém bay đầu Sở Phong. Gã là người của Âm Cửu Tước.
Một số sinh linh vực ngoại cảnh giới Tiêu Dao ủng hộ Chu Thành Khôn đấu với Sở Phong, điều này khiến cho Lý Thanh cau mày. Ý kiến không đồng nhất khiến y hơi do dự.
Lúc này, tiến hóa giả bản thổ đều nhìn Sở Phong. Trong thời khắc căng thẳng như thế này, Sở Phong sẽ làm gì?
Tề Hoành Lâm của viện nghiên cứu Tiên Tần há to miệng, nhỏ giọng nói: “Sở Phong huynh đệ, hãy lui một bước đi.”
Khương Lạc Thần cũng cau mày, dùng tinh thần truyền âm: “Anh cứng đối cứng với bọn họ, chỉ thua thiệt mà thôi.”
Tông sư Hình Ý Quyền Từ Thanh, công chúa Lâm của Nguyên Từ Tiên Quật đều nhìn Sở Phong, có người truyền âm, có người lộ ra sắc mặt khác thường.
Theo bọn họ nghĩ, Sở Phong đã gặp rắc rối lớn. Nếu cứ cường ngạnh như thế, chắc chắn sẽ gặp phiền phức lớn.
Sở Phong mỉm cười không nói gì thêm. Hắn đã dám đến núi Phổ Đà thì không có khả năng lùi bước. Nếu như sợ thì hắn đã không đến.
Sở Phong xem ra, những người này cũng không phải ngươi muốn lùi bước thì sẽ để cho ngươi lùi bước. Bọn họ đã sớm để mắt đến ngươi, chính là muốn nhìn thấy thực lực chân chính của ngươi.
Nói muốn đình chiến thì dễ nghe lắm, phòng ngừa xung đột đẫm máu, nhưng Sở Phong tin rằng, trong số những người này có người muốn chém rụng đầu của hắn.
Nếu hắn biết đây là người của Âm Cửu Tước, đặc biệt muốn nhằm vào hắn, hắn cũng chẳng cần phải suy nghĩ cẩn thận, cứ khai chiến thẳng là được.