Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 898 - Chương 914: Đạo Lý Quyền Cước (3)

Thánh Khư Chương 914: Đạo lý quyền cước (3)

Bây giờ Sở Phong cũng chẳng trì hoãn quá lâu: “Vậy thì ra tay đi.”

“Ồ, là luận bàn, làm sao ta có thể tử chiến với Sở huynh chứ.” Chu Thành Khôn cười nói.

Nhưng từ sâu trong đáy mắt của gã lại ẩn chứa sự lạnh lẽo. Gã là vì giết người mà đến, cơ thể cường đại tràn ngập âm vụ và ánh lửa khiếp người ép về phía Sở Phong.

Gã cũng không quá lo lắng Sở Phong kích hoạt trận vực núi Phổ Đà, bởi vì khu vực tử trúc lâm này đã sớm bị sinh linh vực ngoại thanh lý qua.

Ầm ầm ầm...

Đất đá bắn tung tóe. Sở Phong đã có lựa chọn, đương nhiên sẽ không nương tay. Một khắc này, bốn cây cột đồng thau được ném ra, phong tỏa nơi đây.

Bốn cây cột Tỏa Long vây hắn vào chính giữa, bao gồm luôn cả Chu Thành Khôn, trực tiếp bị sương mù bao trùm.

“Sao?” Chu Thành Khôn hơi tức giận, nhanh chóng ra tay đánh về phía vị trí Sở Phong mà gã ghi nhớ. Gã cảm thấy Sở Phong đang gần trong gang tấc, nhất định có thể một kích trúng đích.

Nhưng bốn cọc Tỏa Long cắm trên mặt đất, tất cả đều thay đổi, vì thế một chưởng của gã đánh hụt.

Đây không phải Quỷ Đả Tường. Trải qua lò bát quái Thái Thượng nhiều lần tế luyện, bốn cây cột đồng thau đã để lộ hai tầng khăn che mặt bí ẩn, mạnh hơn trước kia nhiều lắm, thích hợp để trói người.

Thân là nhà nghiên cứu trận vực, mặc dù Sở Phong đứng bên trong, nhưng cũng không tạo thành phiền phức cho hắn. Hắn tinh thông ký hiệu trận vực nơi này, đồng thời hắn có được Hỏa Nhãn Kim Tinh, có thể nhìn thấu hết thảy, làm sao có thể bị vây trong Quỷ Đả Tường bản thăng cấp chứ?

Trong tay Sở Phong xuất hiện một thanh trường mâu màu đỏ sậm. Hắn giành được thanh trường mâu này từ người của thánh tử Vũ Văn Phong. Thậm chí còn lấy được một số bí bảo, thu hoạch rất khá.

Ầm.

Hắn xem trường mâu màu đỏ sậm như đại côn, nện thẳng vào mặt Chu Thành Khôn, đánh cho gã huyết nhục mơ hồ, gương mặt co rút.

Cho dù là tiến hóa giả cảnh giới Tiêu Dao, đột nhiên bị người ta dùng đại côn kim loại đánh vào mặt cũng không chịu được, đau nhức khó tả.

Ầm.

Sau một khắc, trên đầu gã chịu thêm một côn nữa, đánh cho cơ thể của gã lảo đảo, xương đầu như muốn nứt ra, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

“Sinh linh cảnh giới Tiêu Dao đánh đã thật.” Sở Phong cảm thán. Hắn ở bên trong trận vực do cột Tỏa Long phát ra, không chút ảnh hưởng, hành động rất tự nhiên, hai mắt nhìn thấy rõ ràng.

“Ngươi dám.” Chu Thành Khôn giận dữ, trước sau chịu hai côn quất vào mặt và đầu của gã, đây đúng là một sự sỉ nhục.

“Ầm.”

Sau một khắc, lưỡi mâu băng lãnh đâm vào, thiếu chút nữa xuyên qua miệng của gã, khiến lông tóc của gã dựng đứng. Trận vực này rất cổ quái, thần giác biến mất, nguy hiểm đến gần cũng không biết.

“A...” Gã kêu to, nhanh chóng lui lại.

Ầm.

Sở Phong một lần nữa huy động trường mâu quất vào sau ót của gã, dùng rất nhiều khí lực. Lần này truyền ra tiếng răng rắc rất nhỏ, khiến xương ót sau đầu xuất hiện một vết rách.

Bên ngoài, một đám người nghẹn họng nhìn trân trối, đồng thời cơ thể phát lạnh.

“A...”

Chu Thành Khôn kêu to. Gã mà biết thì gã đã chẳng làm. Gã bị đánh nằm rạp trên mặt đất, thiếu chút nữa hôn mê. Điều này khiến cho gã kinh sợ, cảm giác sỉ nhục nhưng đồng thời cũng sinh ra cảm giác bất lực. Gã đã bị bại một cách triệt để.

“Ầm!”

Trường mâu màu đỏ sậm được Sở Phong sử dụng như đại côn, một lần nữa xoay tròn, nhanh chóng hoành không, ép không khí nổ tung, đánh vào gáy Chu Thành Khôn, quất gã bay cái vèo.

Cơn đau nhức vô cùng khó tả. Phần cổ có tiếng xương nứt vang lên. Trước mắt Chu Thành Khôn biến thành màu đen, thiếu chút nữa bất tỉnh.

Gã ngã xuống đồng cỏ, bùn đất văng tung tóe, tạo thành một cái hố to.

Gã rùng mình một cái. Gã rơi vào trận vực này, hoàn toàn không có lực hoàn thủ, thậm chí còn không nhìn thấy đối thủ đã bị đè xuống đánh, khiến cho gã vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.

Chu Thành Khôn quyết định chọn một hướng, chân phi nước đại, muốn một hơi xông ra. Bởi vì gã tận mắt nhìn thấy Sở Phong ném ra bốn cây cột đồng thau, phạm vi không lớn, cho nên phạm vi trận vực là có hạn.

Hành động này của gã rơi vào mắt người khác là phi nước đại theo hình vòng tròn, vô cùng có quy tắc.

Đây là bản thăng cấp của Quỷ Đả Tường, che đậy thần giác của Chu Thành Khôn, khiến cho gã nghĩ lầm mình có thể một đường xông ra.

Mọi người giật mình, đồng thời còn cảm thấy lạnh cả người. Một tiến hóa giả cảnh giới Gông Xiềng như Sở Phong lại khiến cho một cao thủ cảnh giới Tiêu Dao phải chật vật như vậy.

Sở Phong chậm rãi bước về phía trước mấy bước, đi vào phạm vi gần quỹ tích hình tròn kia, sau đó chậm rãi xoay tròn thanh trường mâu màu đỏ sậm.

Chu Thành Khôn một đường phi nước đại, vượt qua vận tốc âm thanh, nhưng người bên ngoài lại nhìn thấy giống như gã đang đánh tới thanh đại côn kim loại màu đỏ sậm kia.

Bịch một tiếng. Gương mặt của gã tiếp xúc thân mật với trường côn kim loại, cả người gã bay lên cao, kêu thảm giữa không trung rồi rơi xuống bên ngoài.

“A...”

Bởi vì quá đau, gã có cảm giác mình giống như bị móng của một con lừa thái cổ đá vào mặt, mặt như muốn nát ra.

Sát ý sôi trào trong lòng Chu Thành Khôn, nhưng lại không thể làm gì.

Gã là hậu nhân của Âm Cửu Tước, phụng lệnh của thánh tử Chu Tước Vũ rời khỏi tinh lộ núi Chung Nam để giết Sở Phong. Kết quả cọng lông tơ của Sở Phong cũng không chạm đến được.

“Là sinh vật cảnh giới Tiêu Dao ngạnh kháng hay là do da mặt của gã quá dày? Nếu là như vậy, xem ra ta phải gia tăng khí lực.” Sở Phong lẩm bẩm.

Người khác nghe xong, biểu hiện không khỏi phức tạp. Một tiến hóa giả cảnh giới Gông Xiềng chỉnh một cao thủ cảnh giới Tiêu Dao lại còn bất mãn như thế.

Chu Thành Khôn thề trong lòng, một khi thoát khốn, gã sẽ tìm cơ hội xé Sở Phong thành hai nửa, đền lại gấp mười lần khổ sở của gã vừa nãy.

Lần này, toàn thân gã bốc lên khói đen cùng với ánh lửa, cả người phẫn nộ đến cực điểm.

Đồng thời, gã cũng đang sợ, bởi vì gã nhớ trong tay Sở Phong có một vòng tay trắng như tuyết có thể phóng ra Thái Dương Hỏa Tinh. Nếu bây giờ để cho hắn đến gần, gã sẽ chết không cần nghi ngờ.

Không có trận vực, gã tự tin mình có thể tùy tiện tránh đi Kim Cương Trác. Trước khi ra tay, gã đã chuẩn bị sẵn sàng.

Chu Thành Khôn cho rằng lão giả Bồng Lai bị giết chỉ là do tự tìm. Thân là tiến hóa giả cảnh giới Tiêu Dao, chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không bị tấn công.

Nhưng bây giờ, đến phiên gã đối mặt, sau khi trận vực thần bí hiện lên hoàn toàn bao phủ gã, gã đã hoàn toàn chấn kinh.

Trước kia, gã tự tin mình có thể tránh né. Hiện tại gã tuyệt đối không cách nào tránh đi.

Hàng lâm giả vực ngoại cũng chú ý đến vấn đề này. Thái Dương Hỏa Tinh bên trong vòng tay trắng như tuyết phối hợp với trận vực quả thật là tuyệt sát, không thể hóa giải.

Chu Thành Khôn cắn răng, chuẩn bị nhận thua. Cho dù sát cơ trong lòng hừng hực, gã không thể không cúi đầu. Chỉ cần thoát khỏi phạm vi trận vực, sau này gã sẽ còn rất nhiều cơ hội giết chết tên thổ dân này.

Bình Luận (0)
Comment