Nhưng, sau đó Sở Phong đã tăng thêm lực đạo, bắt đầu xuất thủ cuồng bạo, một côn lại một côn đập tới, đánh cho gã không nói được ra miệng.
Phốc!
Gã phun ra một ngụm máu. Lần này một côn quất vào mặt của gã, đánh gãy hàm răng trong miệng gã cùng với máu bay ra, ngay cả nói cũng không thể nói được.
Răng rắc!
Sau đó, cánh tay phải của gã bị gãy thành ba đoạn.
A”...”
Gã lại kêu thảm, xương đầu gối trái bị đập nứt thành bốn đoạn, khiến cho gã phải quỳ xuống.
“Ngừng lại.” Gã rống to lên, biệt khuất vô cùng.
Nhưng nghênh đón gã lại là một côn, đập cho xương bả vai trái của gã dập nát. Cuối cùng, tứ chi của gã đều bị gãy.
“Ta nhận thua. Chỉ là luận bàn thôi mà, mau dừng tay.” Gã kêu to.
Gã cúi đầu chịu thua ngay tại chỗ, thật sự không thể kiên trì được nữa.
Tiếng xương nứt lại vang lên. Xương cột sống của gã bị gãy, bay tứ tung ra ngoài, nhất thời không đứng dậy nổi.
“Dừng tay.” Lúc này, đám người Lý Thanh, Lê Lâm lên tiếng ngăn cản. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Chu Thành Khôn không chết trong này là không được.
Sở Phong vung tay lên, gió lớn gào thét, đưa Chu Thành Khôn ra khỏi trận vực bốn cây cột đồng thau.
Tên cao thủ hình người đuôi cá sấu trực tiếp chạy lên. Gã tên Ngạc Hải, đến từ Ngạc Long Tinh, cách tổ tinh Âm Tước không xa.
“Sở Phong, có phải ngươi cảm thấy mình vô địch thiên hạ, cho nên bá đạo một cách quá phận hay không.” Ngạc Hải chỉ trích. Gã là một con cá sấu hình người, đầu đầy vảy xanh, miệng rộng đầy răng nanh, cười lạnh nói: “Chỉ là luận bàn thôi mà, ngươi đã muốn lấy tính mạng của gã? Ngươi không để chúng ta vào mắt, ngươi muốn khai chiến sao?”
Sở Phong rất bình tĩnh: “Đối mặt với người có sát ý với ta, ta sẽ không bao giờ nương tay. Ngươi có muốn vào trong trận vực để nói đạo lý với ta không?”
Nói đạo lý cái gì? Là quyền cước hay là trường mâu.
Rất nhiều người kinh sợ. Người này đúng là cường ngạnh. Đối mặt với cao thủ vực ngoại cảnh giới Tiêu Dao, hắn hoàn toàn không sợ, vô cùng tùy ý và tự nhiên.
Ngạc Hải bước lên đỡ Chu Thành Khôn dậy, quay đầu cười lạnh một tiếng, tạm thời không tiếp chiêu.
Sở Phong rất tự nhiên nhìn về phía trước. Nếu không phải không muốn trở mặt với sinh linh vực ngoại cảnh giới Tiêu Dao, vừa rồi hắn đã giết chết Chu Thành Khôn rồi.
Dù sao, thánh tử Lý Thanh vẫn luôn nói đình chiến. Sở Phong cũng không muốn vạch mặt ngay lập tức. Có qua có lại, hắn cũng muốn để lại mặt mũi cho bọn họ.
Lúc này, ánh mắt của rất nhiều người hiện lên sự phức tạp, cảm giác rúng động sâu sắc. Đám người Khương Lạc Thần, Tề Hoành Lâm thì chẳng còn gì để nói. Biểu hiện vừa rồi của Sở Phong quá kinh người.
Mặc dù đã sớm nghe nói qua, hắn dám khiêu chiến với một vị thánh tử ở Lư Sơn, giết chết thuộc hạ của y, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, cảm thấy càng thêm kinh người.
Cảm xúc của tiến hóa giả bản thổ và người của công chúa Lâm Nguyên Từ Tiên Quật vô cùng chập trùng, tràn đầy kinh sợ.
Ngay cả Lý Thanh, Lê Lâm cũng không dám khinh thường Sở Phong, xếp hắn vào vị trí nguy hiểm. Khu vực này đã được dọn dẹp, nhưng đối phương vẫn có thể bày ra trận vực.
Bỗng dưng, Sở Phong ngẩng đầu. Trên thực tế, những người khác cũng phát hiện ra, nhìn về phía bờ biển.
Không biết từ lúc nào, Thiếu chủ Trần gia đảo Bồng Lai là Trần Thịnh đã chạy đến bờ biển. Lúc này, một chiến thuyền năm màu với hai lão giả bên trên đang băng băng chạy đến, xuyên qua tử trúc lâm, chớp mắt đã đến gần, mang theo cuồng phong mãnh liệt.
Gương mặt hai lão giả trầm như nước, nhìn chằm chằm Sở Phong. Bọn họ nhận được tin tức, một vị lão huynh đệ bị Sở Phong đánh lén đốt thành tro, vì thế sát ý dâng trào trong lòng.
Nhưng bọn họ kềm chế rất giỏi. Một lão giả mặc áo tím tên Trần Phác cố gắng cưỡng chế sát ý trong lòng, bình tĩnh nói: “Sở Phong, chúng ta đều là tiến hóa giả bản thổ, tại sao ngươi lại xuống tay như vậy? Hôm nay chúng ta đến đây, vốn muốn gặp con trời chọn là ngươi, nghĩ không ra ngươi trời sinh tính ngang ngược, một lời không hợp đã giết người. Ngươi làm vậy, có khác gì hung ma? Ngươi làm chúng ta thất vọng quá. Vốn chúng ta còn định mời ngươi đến Bồng Lai, để ngươi tiếp nhận một số truyền thừa quan trọng của Trái đất. Haiz, chúng ta xem ngươi là con trời chọn, ngươi lại tùy tiện chà đạp tôn nghiêm của chúng ta, sát hại huynh đệ chúng ta. Thật sự đau lòng thay.”
Ông ta thở dài, biểu hiện đau khổ.
Sở Phong nhìn lão giả áo tím Trần Phác rồi lại nhìn Trần Thịnh, hỏi: “Đây là cứu binh mà ngươi mời đến để nói đạo lý với ta? Cứ vào trận vực rồi nói.”
Sắc mặt Trần Thịnh lúc trắng lúc xanh. Hắn ta nghe được ba chữ “nói đạo lý” lập tức cảm thấy dị ứng, hận không thể ăn tươi nuốt sống Sở Phong.
Một lão giả khác tên Trần Phong nói: “Đau lòng thay. Con trời chọn như ngươi khiến cho ta thất vọng quá. Khai chiến với đạo hữu vực ngoại thì cũng thôi đi, ngươi còn muốn trở thành kẻ địch với người bản thổ sao? Haiz, Sở Phong, ngươi làm chúng ta đau lòng quá. Vốn chúng ta ôm hy vọng rất lớn đối với ngươi.” Ông ta lắc đầu, biểu hiện tiếc hận, cuối cùng khẽ thở dài: “Mặc dù chúng ta rất tiếc và thất vọng, nhưng chúng ta vẫn muốn cho ngươi một cơ hội sửa đổi. Dù sao ngươi cũng còn trẻ, chúng ta cho phép người trẻ tuổi phạm sai lầm một lần. Ai mà không có một tuổi trẻ khinh cuồng chứ. Theo chúng ta đến Bồng Lai, cố gắng tu dưỡng một khoảng thời gian.”
Ông ta làm ra vẻ một trưởng giả từ bi, đau lòng vì sai lầm của người trẻ.
Mặc dù Sở Phong không muốn nhiều lời với những người này, nhưng cũng không dung việc ông ta đổi trắng thay đen, chụp mũ hắn. Bởi vì người ta sẽ mù quáng tin theo. Nếu để cho người của đảo Bồng Lai trắng trợn lan truyền, nói không chừng sẽ có người tin tưởng. Khi đó hắn sẽ khó mà giải thích.
Hắn lạnh lùng lên tiếng: “Các ngươi đối ngoại thì giống như một con tôm mềm nhũn, không dám kiên cường. Đối với tiến hóa giả bản thổ, các ngươi lại có cảm giác ưu việt trời sinh, tự cho mình là chính thống, xem chúng ta là rác. Chỉ là một hạ nhân cũng dám một mình lên đường, ngồi trên xe độc giác thú kéo mà gọi ta. Ta không đi thì bị các ngươi chèn ép. Cho đến nay đều là các ngươi muốn giết ta. Bây giờ còn làm bộ làm tịch, trách trời thương dân. Rõ ràng các ngươi hận ta muốn chết, lại còn tỏ vẻ đau lòng, làm bộ như muốn cứu vãn ta từ trong nước lửa. Với tiên đảo Bồng Lai tự cho mình là chính thống như các ngươi, chẳng lẽ người nào cũng dối trá giống như vậy sao? Ta tình nguyện nhìn thấy một tên tiểu nhân chân chính.”
Trần Phác thở dài: “Người trẻ tuổi thì luôn xúc động như vậy. Tính tình dữ dằn quá cũng không tốt. Chúng ta thật tình mong muốn ngươi có thể ăn năn, biết mình phạm sai lầm lớn, từ đó sửa đổi. Ngươi hãy đi cùng chúng ta đến Bồng Lai.”
Sở Phong hơi tức giận, cảm giác hai lão già này quá vô sỉ, chẳng biết mất mặt là gì, dối trá quá phận, vọng tưởng dẫn hắn đến Bồng Lai là muốn đào móc bí mật trên người hắn. Một khi nghiền ép sạch sẽ, hắn sẽ chết không có chỗ chôn.